Mau Xuyên: Cứu Vớt Boss Nam Chủ Hắc Hoá

Chương 1724

Nữ sinh nhỏ nhắn xinh xắn hiển nhiên đã có chút bị sợ mộng, hung hăng gắt gao ôm lấy bản thân, thân thể ngăn không được run rẩy.

Tịch Chiến nhịn không được hoài nghi mình có phải làm được có chút quá mức hay không, duỗi ra tay thon dài đụng đụng bả vai đối phương.

Lại bị Trầm Mộc Bạch nghĩ lầm muốn đem cô buông ra, liều mạng lắc đầu, "Tôi buồn ngủ tôi muốn đi ngủ."

Nếu như xem nhẹ thiếu nữ mang theo run nhè nhẹ tiếng nói giọng nghẹn ngào, vẫn là như vậy ném một cái ném đáng giá tin tưởng.

Tịch Chiến nín cười, ôm lấy cái thân thể hương mềm kia, "Ừm."

Ném đều ném thể diện, Trầm Mộc Bạch mặt dạn mày dày, vùi vào lồng ngực, trầm trầm nói, "Không thả tôi xuống dưới?"

Tịch Chiến cười khẽ, "Nghe em."

Thế là tiếp đó, tất cả nhân viên công tác đóng vai quỷ đều thấy được như vậy một màn.

Thiếu nữ giống con gấu túi một dạng, bám tại trên người bạn trai nhà mình không thả, thân thể khẽ run.

Mà thoạt nhìn nam sinh thân cao cao mặt mày là ngăn không được ý cười, lời nói phun ra lại là ôn nhu mà nhẹ giọng.

Tất cả quỷ, "..."

Đây là cái thao tác gì?

Bọn họ yên lặng ăn một nắm thức ăn cho chó.

Cũng có một cái ý đồ xấu, tiến tới dùng thanh âm linh hoạt kỳ ảo nói, "Tiểu cô nương, cô ôm không phải người, mà là ma."

Thiếu nữ thân thể run lên, tựa hồ phản xạ có điều kiện muốn xuống, lại bị nam sinh tóc đen một cái ấn xuống, "Hửm? Tôi là không phải người, lớp phó học tập không phải rõ ràng nhất sao?"

Thiếu nữ nước mắt lưng tròng, không yên lòng hỏi một câu, "Vậy cssuj tên gọi là gì?"

"Tịch Chiến, bạn trai em." Tiếng nói hơi trầm thấp vang lên.

Nhân viên công tác yên lặng lại ăn một mớ thức ăn cho chó.

Thiếu nữ tựa hồ tin thêm vài phần, nhưng vẫn là có chút sợ hãi, tiếng nói run lại nói, "Cậu còn nhớ rõ chúng ta đặt trước mục tiêu nhỏ sao?"

Tịch Chiến nín cười, "Nhớ kỹ, thi đậu Thanh Hoa Bắc Đại."

Nhân viên công tác, "..."

ahihi mục tiêu nhỏ.

Thiếu nữ lúc này mới nơm nớp lo sợ lại ôm trở về, nhưng vẫn là không dám mở to mắt, ủi mấy lần lồng ngực nam sinh, một hồi lâu nói, "Cậu không phải ma, tim cậu có đập."

Tịch Chiến bình tĩnh vò đầu bạn gái nhà mình một cái, "Ừm, nó là vì em mà đập."

Trầm Mộc Bạch lỗ tai nóng lên, xác nhận tên này chính là nam chính lưu manh không lầm, ôm thật chặt đối phương nhỏ giọng nói, "Không cho phép thả tôi xuống."

Tịch Chiến nín cười, "Ừm, chết cũng không thả."

Trầm Mộc Bạch lúc này mới yên tâm lại, không lên tiếng.

Sau khi bọn họ đi ra ngoài, các nhân viên làm việc đóng vai thành quỷ tập thể trầm mặc.

Thức ăn cho chó cũng không phải vung như vậy, thật quá đáng.

Quả thực là bạo kích, còn có để cho ma sống hay không.

Tịch Chiến đi ra, vuốt vuốt đầu thiếu nữ một cái, "Tốt rồi."

Người khác không khỏi tập trung ánh mắt, yên lặng ăn thanh thức ăn cho chó này.

Trầm Mộc Bạch lại sinh lòng hồ nghi, nước mắt lưng tròng nói, "Thực? Không gạt tôi?"

Tịch Chiến nín cười, "Ừm, không lừa em."

Cô nghe ngóng thanh âm chung quanh, lúc này mới yên tâm xoa xoa nước mắt, xuống.

Nào biết được chung quanh lại là có không ít người nhìn qua, lập tức mặt đỏ, vội vàng trốn đến sau lưng Tịch Chiến, nắm lấy quần áo hắn nói, "Đi mau, tôi đói."

"Thật manh nha ahihi, tôi cũng muốn có một cái bạn gái như vậy."

"Ha ha ha sợ ma như vậy sao? Bất quá phản ứng thật đáng yêu, bạn trai nhất định là một đường dỗ dành đi ra."

"Cảm giác nhân viên công tác ăn vào thức ăn cho chó no bụng."

"Chỉ có tôi chú ý tới bạn trai rất đẹp trai sao, trời ơi."

"Chênh lệch chiều cao cũng thật manh nha."

Trầm Mộc Bạch lại cảm thấy rất mất mặt, thậm chí xấu hổ vô cùng.

"Tịch ca, hai người vậy mà sớm một bước đi ra." Thanh âm Tiếu Triết Vũ truyền đến.
Bình Luận (0)
Comment