Mau Xuyên: Cứu Vớt Boss Nam Chủ Hắc Hoá

Chương 2102

"Thế nào? Chỉ cần cô giúp tôi, ta có thể cho cô một cái kí tên." Nhan Trạch thấy trên mặt thiếu nữ thần sắc ngộ ra, vội vàng nói.

Trầm Mộc Bạch kỳ quái nói, "Tôi muốn cậu kí tên làm gì?"

Nhan Trạch, ".. Cô chẳng lẽ không muốn kí tên sao?"

Trầm Mộc Bạch tranh thủ thời gian khoát khoát tay, "Không muốn không muốn, nói đi, cậu muốn tôi hỗ trợ cái gì?"

Bị ghét bỏ lòng tự trọng minh tinh có chút gặp khó, nhưng là nghĩ đến đang bị theo dõi, vội vàng nói, "Cô hỗ trợ yểm hộ tôi, tôi bị cẩu tử theo dõi, tôi hôm nay là muốn đi sinh nhật cho chị tôi, xin nhờ."

Trầm Mộc Bạch lại hỏi, "Cái kia tôi phải làm sao mới có thể yểm hộ cậu?"

* * *

"Nói sớm cô có xe liền tốt." Nhan Trạch đóng cửa xe, thở dài một hơi.

Tài xế một mặt hồ nghi nhìn theo Nhan Trạch.

Nhan Trạch giật khẩu trang xuống, lễ phép đối với tài xế đại thúc cười cười.

Thế nhưng tài xế đại thúc đối với mặt Nhan Trạch không kinh diễm, dù sao có một cái Tống Ninh một cái Lạc Tử Phong, vị đại minh tinh này cũng không tính là cái gì.

Vẻn vẹn chỉ là nhìn thoáng qua, liền quay mặt đi.

Trong lòng lại là càng thêm rung động.

Chẳng lẽ đại tiểu thư nhà mình là một cước đạp ba thuyền sao?

Làm sao bây giờ?

Mình có phải ngày mai sẽ bị sa thải hay không.

Nhan Trạch khá là phiền muộn thu tầm mắt lại, hôm nay là một ngày tốt gì, mình một cái đại minh tinh, từng người đều tựa như chưa thấy qua.

Trầm Mộc Bạch ngáp một cái, ăn uống no đủ, có chút buồn ngủ.

Nhan Trạch, "..."

Mình dáng dấp cũng đủ đâm tâm thiếu nữ rồi nha, cô ấy vẫn là nữ sinh sao?

Thế là ý đồ đáp lời, "Cậu là học sinh Nam Lĩnh sao."

Trầm Mộc Bạch nhẹ gật đầu, "Làm sao cậu biết?"

"Nhìn đồng phục của cậu." Nhan Trạch nói, "Tôi là Bắc Bình, cách trường học các cậu không xa."

Trầm Mộc Bạch ồ một tiếng, "Tôi hiểu được."

"Thì ra cậu biết sao." Nhan Trạch cảm thấy mình lòng tự trọng tìm về một chút, "Muốn kí tên sao?"

Thiếu nữ nhìn Nhan Trạch một cái, "Ký ở nơi nào?"

Nhan Trạch sững sờ, nhìn thoáng qua, do do dự dự nói, "Nếu không.. Đồng phục đi."

Nhan Trạch cảm thấy không có gì, dù sao rất nhiều fans hâm mộ đều cầu chi không thể.

Lại không nghĩ rằng đối phương không chút nghĩ ngợi cự tuyệt, "Không muốn, thoạt nhìn rất ngu ngốc."

Nhan Trạch có chút khổ sở, đến mức thời điểm xuống xe, đều cảm thấy đời này đều quên không được cái nữ nhân này để cho mìnhthụ thương.

Nhưng mà rơi vào trong mắt tài xế đại thúc.

Lại là một chuyện khác.

Trầm Mộc Bạch cảm thấy chuyện mình đi nhà Tống Ninh không thể để cho Bạch mẫu biết rõ, dù sao hôn ước còn chưa có giải trừ đâu.

Thế là cô lặng lẽ meo meo đưa tới, "Lý thúc, hôm nay việc này chú biết cái gì nên nói cái gì không nên nói sao."

Tài xế hổ khu chấn động, chẳng lẽ tiểu thư muốn cho mình phí bịt miệng?

Thế là tranh thủ thời gian sống lưng thẳng tắp nói, "Vâng, tiểu thư, tôi hiểu rõ."

Trầm Mộc Bạch hài lòng nhẹ gật đầu, ngồi về vị trí.

"Cái kia, tiểu thư, cô có phải quên chút gì hay không?" Tài xế rõ ràng khục một tiếng.

Trầm Mộc Bạch mờ mịt hỏi, "Quên cái gì?"

Tài xế đại thúc cảm thấy mình nhận lấy cảnh cáo, ông lập tức tinh thần chấn động, lập tức cho thấy mình là một tài xế rất chân thành sẽ không nảy ra cái tâm tư gì dơ bẩn.

Trầm Mộc Bạch, "..."

* * * Cô bỏ qua cái gì sao?

* * *

Lạc Tử Phong mấy ngày này trong lòng rất cảm giác khó chịu, trước kia cũng là Bạch Lộ bản thân tìm tới cửa.

Nhưng bây giờ đối phương luôn là một bộ hờ hững.

Hơn nữa còn thỉnh thoảng cùng cái tiểu bạch kiểm kia, ở trước mặt mình lúc ẩn lúc hiện.

Ngay từ đầu Lạc Tử Phong còn tưởng rằng là Bạch Lộ vì kích thích mình, mới có thể làm như vậy, trong lòng còn không để ý. Nhưng là theo thời gian trôi qua, Lạc Tử Phong cứ cảm thấy giống như có đồ vật gì muốn từ bên cạnh mình rời đi.

Tự dưng sinh ra một cỗ bực bội tâm lý khủng hoảng.
Bình Luận (0)
Comment