Mau Xuyên: Cứu Vớt Nữ Phụ Xinh Đẹp

Chương 37.2

2-2

Giữa trưa, bên ngoài mặt trời chói chang, mới vừa cơm nước xong, Vu Yên nhận được điện thoại liền lập tức từ phòng ngủ chạy tới cổng trường, chỉ thấy mẹ mặc một thân váy dài màu đen đang đứng ở cửa bảo vệ, trong tay còn cầm một cái túi giấy.

"Mẹ!"

Cô lập tức chạy qua, trên mặt tràn đầy nhàn nhạt ý cười, có lẽ là hiếm thấy được con gái cười vui vẻ như vậy, Với Hoằng cũng hơi hơi mỉm cười, giơ tay đem túi đưa qua, "Đây là đồ ăn vặt bạn của mẹ từ nước ngoài mang đến, nhìn xem có thích hay không?"

Với Hoằng là một office lady chính hiệu, thoạt nhìn phi thường ôn nhu cùng trí thức, nhưng cùng nguyên chủ không có quá nhiều giao lưu, rốt cuộc muốn cung cấp đủ cho con gái cho nên vẫn luôn bận rộn việc công tác, nguyên chủ sẽ không chủ động cùng mẹ thân thiết, cho nên Vu Yên thay nàng làm.

"Cảm ơn mẹ, cuối tuần chúng ta đi dạo phố đi? Cảm giác quần áo có chút nhỏ." Vu Yên tiếp nhận túi giấy mỉm cười.

Với Hoằng hoàn toàn sững sờ, khuôn mặt mang theo kinh ngạc, nhìn khuôn mặt con gái, trong trí nhớ, Với Hoằng cũng không nhớ rõ đã bao nhiêu lâu không nhìn kỹ nữ nhi, cũng rất ít nhìn thấy con gái cười, nhưng hôm nay tựa hồ phá lệ bất đồng.

"Đương nhiên có thể, là mẹ không chú ý, con tuổi này hẳn là còn lớn thêm nữa." Với Hoằng phản ứng lại, trong lòng cũng có chút ảo não, lúc trước đích xác bỏ qua quá nhiều chuyện của con gái.

Nói xong, lại nhìn sắc mặt hơi tái nhợt của Vu Yên nói: "Con có phải có chỗ không thoải mái?"

Chung quanh người đến người đi, Vu Yên không dám lớn tiếng, chỉ có thể đến gần nhỏ giọng nói: "Con đến kỳ, có chút đau bụng."

Hơn nữa vẫn là ngày đầu tiên, đau thiếu chút nữa ngất xỉu đi.

Nghe vậy, Với Hoằng lại là sửng sốt, liền nữ nhi tới cái này sẽ bụng đau cũng không biết, lập tức có chút đau lòng giữ chặt cánh tay mảnh khảnh của Vu Yên, "Mẹ đi mua thuốc giảm đau cho con nhé?"

"Không cần, nghe nói thuốc giảm đau đối với thân thể không tốt, sang ngày mai liền không có việc gì." Vu Yên nhẹ nhàng cười cười.

Thấy vậy, Với Hoằng cũng không có nói gì thêm, chỉ là lại cho con gái mấy trăm đồng tiền để nữ nhi ăn nhiều tẩm bổ một chút, đừng tự mình áp lực quá lớn.

Hôm nay bụng đau, Vu Yên không có tâm tình đọc sách, thể dục đại bộ phận đều ở bên ngoài hoạt động, chỉ có một ít ở phòng học ôn tập, cô ghé vào trên bàn mồ hôi lạnh đầm đìa, rõ ràng trời nóng mà lại cảm thấy cả người rét run, rơi vào đường cùng, đành phải nhờ Vương Lệ Lệ mang một ly trà sữa ấm lại, bất quá Vương Lệ Lệ nói phải về phòng ngủ một chuyến, đưa cho Trương Quân thuận tiện mang lại đây.

*tôi cho rằng các bạn nữ bị đau bụng kinh đừng nên uống trà sữa, có thể uống nước ấm là tốt nhất vì cá nhân tôi bị mà uống sữa cho dù nóng hay lạnh cũng càng đau bụng hơn =))

Tuy rằng mắt nhìn sách, nhưng Cố Minh vẫn là nhịn không được lặng lẽ nghiêng đầu, lại thấy nữ sinh bên cạnh vẻ mặt tái nhợt ghé vào trên bàn, hôm nay cả ngày đều là như thế này, thoạt nhìn tựa hồ là thân thể không thoải mái, nhưng mấy ngày nay Vu Yên đều không cùng hắn nói chuyện, tựa hồ vẫn còn tức giận.

Hắn do dự một lát, khóe môi hơi nhấp, vẫn là hỏi: "Làm sao vậy?"

Vu Yên hơi hơi híp mắt, hữu khí vô lực nhìn hắn, "Không sao."

Cố minh đang định nói cái gì, lại thấy Trương Quân đột nhiên cầm một ly trà sữa đi đến, còn đưa cho Vu Yên, người sau lập tức cười nhận lấy, như cũ hữu khí vô lực nói: "Cảm ơn."

"Vu Yên cậu không thoải mái sao?" Trương Quân nhìn Vu Yên như vậy đột nhiên thời điểm chính mình xum xoe tới rồi!

"Không có việc gì, khả năng là ăn lung tung bị đau bụng thôi," Vu Yên hút trà sữa ấm, cảm giác được một cỗ ấm áp trong cơ thể, cũng cảm thấy thoải mái hơn chút.

Nghe vậy, Trương Quân vẫn là cau mày không tán đồng nói: "Có cần tôi xuống phòng y tế lấy thuốc cho cậu không?"

"Không cần không cần, thật sự không có việc gì!" Vu Yên vội vàng cự tuyệt, dù sao cũng không thể nói là mình bị đau bụng kinh với cậu ta.

Thấy vậy, Trương Quân đành phải thôi, còn hỏi han ân cần một hồi lâu mới đi theo mặt các bạn học nam khác đi chơi.

Cố Minh ngồi cạnh bỗng nhiên khóe mắt thoáng nhìn, không nghĩ tới Vu Yên nhỏ mọn như vậy, nói tức giận liền tức giận, cùng người khác nói chuyện liền lại một mặt thẳng thắn thành khẩn, còn lừa hắn nói không có việc gì?

Nhìn khuôn mặt nhỏ tái nhợt, Cố Minh ánh mắt khẽ nhúc nhích, đột nhiên âm thanh lạnh lùng nói: "Bụng đau đi xuống khám, đừng như cái tiểu hài tử ba tuổi giống nhau."

Vu Yên ghé vào trên bàn bình tĩnh liếc hắn, môi khẽ nhúc nhích, "Đa tạ quan tâm."

Dứt lời, cố minh cũng không có nói nữa, hai người lại bắt đầu gây chiến.

Ngày hôm sau tổ chức thi thử, mọi người nhiều ít có chút khẩn trương, Vu Yên cảm thấy chính mình phát huy thực thuận lợi, thẳng đến khi có thành tích lần này, nhìn thấy Vu Yên từ hạng thứ hai mươi mấy trong lớp nhảy lên thứ mười, chủ nhiệm lớp phi thường vui vẻ, còn ở trước mặt mọi người khen ngợi cô một chút.

Bất quá một ít nữ sinh không cho rằng như vậy.

Dù cho không có cố tình đi nghe, cô cũng có thể biết những nữ sinh kia đang nói cái gì, đơn giản chính là cô chép bài Cố Minh, không biết là ai nói cho cô giáo, không bao lâu đã bị kêu vào văn phòng giáo viên.

"Vu Yên nha, em tiến bộ lớn như vậy tôi so với ai khác đều cao hứng hơn, chỉ là nem vì sao lập tức có thể tiến bộ lớn như vậy, có thể cùng cô chia sẻ một chút kinh nghiệm sao?" Chủ nhiệm lớp là người dạy học sinh cũng đã lâu, ăn nói khéo léo, thời điểm nói chuyện cũng ôn hòa mỉm cười, rất uyển chuyển.

Vu Yên đứng ở trước bàn làm việc của cô giáo nghiêm túc nói, "Đều là lớp trưởng phụ đạo tốt, em có thể tiến bộ như vậy đều là cậu ấy giúp đỡ, nếu lão sư không tin em có thể ngồi đây làm lại bài thi một lần."

"Không cần không cần." Chủ nhiệm lớp vội vàng cự tuyệt nói, trên mặt cũng mang theo xin lỗi, "Cô không phải hoài nghi em, ngàn vạn đừng để trong lòng, em có thể có tiến bộ lớn như vậy cô thật sự thật cao hứng, chỉ hy vọng em về sau còn có thể không ngừng cố gắng, được không?"

Vu Yên đã nói có thể một lần nữa lại làm bài thi, rõ ràng chính là ý không có gian lận gì, chủ nhiệm lớp đương nhiên sẽ không tiếp tục hoài nghi làm ảnh hưởng đến học sinh của mình, hơn nữa kiểm tra có giám thị, có camera tra xét, khẳng định có chép cũng chỉ có thể nhìn hai ba câu, không đáng nói.

Nghe vậy, Vu Yên cũng là cười gật gật đầu, "Cô yên tâm, em nhất định sẽ cố gắng!"

Từ văn phòng giáo viên đi ra, vừa đến cửa phòng học, liền nghe được cách đó không xa Lâm Tuyết đứng ở trung tâm mấy nữ sinh lẩm nhẩm lầm nhầm nói nàng nói xấu.

"Cậu ta khẳng định là chép bài, trước kia thi toán chỉ được 60 điểm, hiện tại liền hơn một trăm hai mươi, trừ phi là thần đồng mới có thể tiến bộ nhanh như vậy!"

Chờ Lâm Tuyết nói xong, một nữ sinh khác cũng phụ họa, "Đúng vậy, như thế nào trước kia không thấy được cậu ta tiến bộ nhanh như vậy, cùng lớp trưởng ngồi cùng bàn, lần này chắc chắn là chép bài lớp trưởng!"

"Lớp trưởng lần này lại là đứng đầu toàn khối, tùy tiện chếp mấy câu là tốt rồi, không có biện pháp, người ta thị lực tốt, chúng ta so ra kém!"

"Lần này cô giáo kêu cậu ta qua đi khẳng định cũng là hoài nghi, xem cậu ta giải thích như thế nào!"

Đám kia người nói "thầm", thanh âm không nhỏ, chỉ là nhìn thấy cô tiến vào thì lập tức hạ giọng nói sang chuyện khác.

Vu Yên không tính nhẫn nại, trực tiếp đi qua, cười nói: "Tôi chép hay không là chuyện của tôi, các cậu không tin có thể lấy bộ bài thi khác cho tôi làm, nếu tôi làm được hơn 80 điểm, vậy một đám đứng ra xin lỗi tôi cho tử tế, thế nào?"

Dứt lời, tất cả mọi người sững sờ, nói sau lưng nói là một chuyện, không nghĩ tới Vu Yên cư nhiên còn có gan đến nói thẳng như vậy, trong nháy mắt tất cả mọi người có chút không được tự nhiên.

Thấy vậy, Lâm Tuyết híp mắt, đột nhiên tiến lên một bước, "Được, đây chính là cậu nói, nếu cậu không qua 80 điểm, đi tìm cô giáo nói cậu chép bài đi!"

Dù sao đánh chết Lâm Tuyết Vu Yên sẽ đột nhiên có thể lợi hại như vậy!

Nói xong, trong phòng học những người khác cũng đều sang nhìn bên này, một ít nam sinh có chút không hiểu đám nữ sinh đang làm cái gì, chỉ có Cố Minh lơ đãng quét mắt nhìn nữ sinh bên kia, nói thật, hắn cũng không nghĩ tới Vu Yên tiến bộ sẽ lớn như vậy, nhưng sự thật chứng minh bạn cùng bàn đúng là rất thông minh, đồng dạng cũng rất chăm chỉ.
Bình Luận (0)
Comment