[Mau Xuyên] Mạt Thế Chi Ta Là Đóa Kì Hoa

Chương 47

" lão cha, ngươi nhanh chóng rời đi, ta chặn phía sau."


Vạn Kì đẩy Lục Nhân đã sử dụng hồi Ma đan, kêu hắn đi trước.


Ma vương cảm khái nói :" nữ nhi à, ta già rồi, sống không được bao lâu, có cứu hay không cũng thế. Huống hồ ta còn không phải cha của con."


" cái gì?" Vạn Kì cảm thấy bản thân nghe nhầm.


Lục Nhân chép miệng:" nữ nhi à, ta biết linh hồn trong thân thể con là người khác, dù cho con có biểu hiện giống đến mức nào đi nữa." Huống hồ cũng chẳng giống chút nào.


Vạn Kì một bên chặn Thần tộc đang lũ lượt ập đến, một bên bình tĩnh hỏi:" sao ông biết được?"


" bởi vì ta là Ma tộc a, Ma tộc dù không có Ma kĩ hay bí pháp tu luyện thì cũng vẫn là Ma tộc, Ma tộc có thể quan sát được thứ đó."


Vạn Kì tiếp tục đánh Thần tộc:" thế sao ông không giết chết ta, cướp lại thân thể con gái ông?" Từ bao giờ cô trở nên lắm nghi vẫn thế nhỉ? Mà thôi kệ đi, chẳng sao.


 " bởi vì ta biết, con không đoạt xá, con xuất hiện ở đây dưới sự cho phép của con gái ta."


Vạn Kì gật gù.


Để tránh đêm dài lắm mộng, cô không tiếp tục hỏi mà chỉ trăn trối một câu:" nhớ chăm sóc Tử Ly cẩn thận, không được phép thương tổn con bé đâu đấy." Một lần nghịch thiên cải mệnh cho cô nhóc ấy chính là do con gái ông dùng linh hồn đổi lấy đó.


Không để Lục Nhân kịp tiêu hóa câu nói đó hắn đã xuất hiện tại đại điện Minh điện, mặt đối mặt với tả hộ pháp đang thay y phục.


Lục Nhân: "...." Không nghĩ tới tả hộ pháp nhà mình lại có sở thích thay y phục ở đại điện.


Tả hộ pháp: "...." Không nghĩ tới nam thần sẽ đột ngột xuất hiện nên chưa kịp mặc nội y.


Bên phía Doanh Nguyên, sau khi bình tĩnh lại, nàng nhận ra cái chọn giúp mà Vạn Kì nói dường như là đang nhắm tới Lục Nhân, vì vậy lại tất tả đằng vân giá vũ tìm tới Thần giới, trong lúc đó Tử Ly nhiều lần gây rối nên cuối cùng Doanh Nguyên đành dẫn theo cả cô bé.


Lúc Doanh Nguyên và Tử Ly tới nơi thì Vạn Kì đang đối chiến với thánh nữ Thần tộc, sau lưng Vạn Kì bị máu nhiễm đỏ một mảng lớn, rất rõ ràng, cô bị thương. Hơn nữa vết thương còn vô vùng nghiêm trọng.


Tử Ly vừa nhìn thấy liền lo lắng muốn chết, toan xông tới giúp Vạn Kì. Thế nhưng Doanh Nguyên giữ cô bé lại:" A Ly, đừng đi. Muội tới đó lúc này chỉ khiến Lục cô nương mất tập trung mà thôi."


" tỷ tỷ đang bị thương...!" Khóe mắt Tử Ly đỏ ửng, cô bé bất lực đáp.


" A Ly ngoan, muội ngủ một lát đi..."


Tử Ly chỉ kịp nghe được một câu như vậy, sau đó là cơn choáng vàng truyền tới, mắt mũi bé sa sầm rồi ngất đi trong vòng tay của Doanh Nguyên.


Ôm Tử Ly trong ngực, Doanh Nguyên ngẩng đầu nhìn hai người đang đánh nhau tới trời sụp đất nứt trên không, nàng hỏi Vạn Kì:


" Lục Quân, Nhân đâu rồi."


Vạn Kì dành ra chút thời gian đáp:" Ta đưa ông ta trở về Minh điện rồi."


Bỗng nhiên Doanh Nguyên nhìn chòng chọc vào Vạn Kì tới mức khiến cô nổi cả da gà.


" Chuyện gì?"


Doanh Nguyên chậm rãi đáp:" Ngươi có di nguyện gì chưa hoàn thành không?"


Thân là một cường giả chân chính cộng với hào quang nữ chính của mình, Doanh Nguyên có thể dễ dàng nhìn ra Vạn Kì không thể thắng nổi.


Không nói tới thực lực khi cường thịnh của Vạn Kì, hiện tại cô đang bị thương khá nặng, trong thân thể lại còn tồn lưu độc tố, cơ hội thắng chỉ có 1%.


Mà 1% ấy là gì chắc hẳn không cần nói cũng biết. 


Tự bạo.


Hỏi Doanh Nguyên vì sao không giúp đỡ Vạn Kì?


Doanh Nguyên tỏ vẻ, có cơ hội loại trừ một tình địch thế này đúng là vạn kim khó cầu, tốt không thể tốt hơn. Còn về phần giúp đỡ... Coi nàng là người ngu sao?


Bản thân Vạn Kì cũng không mong đợi gì từ nữ chính, dù sao kẻ vô tình thường rất dễ dàng nhận ra kẻ vô tình. Đối với Doanh Nguyên, trừ Tử Ly thì chẳng có kẻ nào có thể làm cảm xúc của nàng dao động.


Dù cho là Lục Nhân, nếu dám đụng tới ranh giới của nàng thì cũng không có kết cục tốt.


Chỉ có Tử Ly.


Vì thế Vạn Kì cắn răng chịu một kiếm của thánh nữa, thong thả đáp lời:" Chăm sóc thật tốt cho Ly nhi." Dù sao đó cũng là di nguyện của nguyên chủ, nói ra cũng không có gì không đúng.


Doanh Nguyên gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, bế Tử Ly lẳng lặng quan sát cuộc chiến.


" rời khỏi đây." Vạn Kì chuẩn bị tự bạo.


Doanh Nguyên gật đầu, ôm Tử Ly biến mất.


Lúc này Vạn Kì mới nở nụ cười.


Doanh Nguyên à, trách trời thương dân không tốt đâu.


So với việc nhìn cô hi sinh thân mình để cứu với chúng sinh, tái tạo thế gian, tôi càng muốn thấy cô lún sâu vào vũng lầy của huyết tinh và tán sát.


Mà chìa khóa để mở cánh ấy là gì? 


Thứ giúp tôi có thể nhìn thấy cái tôi muốn thấy là gì?


Tử Ly.


Mọi thứ đều dựa  vào em cả đấy.


Chị tin ở em.

Bình Luận (0)
Comment