Mau Xuyên: Nam Thần Cuồng Yêu Thành Nghiện

Chương 62

" Tôi không cần. Vân Di, mau tháo ra " Hạo Trạch lập lại lời nói một lần nữa, Hạo Trạch thật sự rất tức giận, giọng nói cực kì không vui. Ai cho phép cô truyền năng lượng của mình sang cho anh.

Đúng là, làm như vậy sẽ rất nhanh được phục hồi, nhưng tác dụng phụ chính là khiến người truyền năng lượng rút cạn hết sức lực, thậm chí cũng có nguy cơ bị mất mạng.

" Ngài yên tâm... năng lượng của ngài nạp đầy rồi, ngài sẽ nhanh ổn thôi " Vân Di cười trấn an, kéo chiếc dây năng lượng ra, lảo đảo đứng dậy " Ngài xem... giờ trông ngài tốt hơn nhiều rồi đấy " vừa nói Vân Di vừa tiến đến chỗ Hạo Trạch, cả gan đưa tay kéo khuôn mặt Hạo Trạch lại, áp trán mình lên trán anh. Lúc này mặt đối mặt khiến cho Hạo Trạch có chút ngốc lăng, cũng không dám cử động.

Khóe miệng Vân Di cong lên, con ngươi bừng sáng, lộ rõ vẻ hài lòng mới rời đi, cúi đầu chào " Ngài đã đỡ rồi... tôi xin phép " rồi bước đi không vững rời đi, không ở thêm một giây nào...

" Chúc mừng kí chủ, độ hảo cảm của nam chính dành cho cô đã nâng lên thành yêu thích... kí chủ, sao cô không nói gì? " Tiểu Hắc phấn khích, sau khi Vân Di vừa bước ra khỏi phòng lập tức xuất hiện thông báo.

Vân Di khập khiễng dựa vào tường mà đi, cố gắng điều hòa năng lượng của mình trong cơ thể, nhăn mặt " Hừ, lão nương hết hơi rồi, không còn sức đâu mà nói chuyện với ngươi được ".

Tiểu Hắc rất biết điều, liến biến hóa thành chú mèo đen nhỏ đầy khả ái và dễ thương, ve vẩy cái đuôi, lao đến vội vàng đấm lưng cho Vân Di, trên mặt vẻ xu nịnh hiện lên rõ ràng " Ha ha, kí chủ, cô vất vả rồi ".

" Hửm, nếu vậy bé cưng đã nói thế, tối nay trẫm thị tẩm ngươi " Vân Di dừng bước, quay lại nhìn Tiểu, nhoẻn miệng cười.

Tiểu Hắc "... "

Con mèo đen đáng thương nào đó, lập tức bị hóa đá tại chỗ. Kí chủ, cô cư nhiên dám lừa tôi....

Bàn tay cứng ngắc, từ từ chậm rãi sờ lên trái tim đang đập loạn không chịu yên phận.

" Cảnh báo, cảnh báo: Mức nhiệt độ cơ thể tăng lên đột ngột ".

Hạo Trách cúi gập người xuống, tay che đi gương mặt đỏ bừng của mình, hơi thở trở nên gấp gáp. Từ lúc Vân Di rời đi từ nãy, trái tim lẫn nhiệt độ đều vượt quá mức quy định. Cảm xúc lạ này là gì? Khó chịu quá.

Hạo Trạch dơ tay lên, nhập vào tình hình trong suốt, tìm hiểu dấu hiệu lạ xuất hiện ở mình.

" Yêu? " Hạo Trạch mín môi, đôi mắt xanh lam nheo lại, đơ người, rồi lúc sau bật cười.

Nực cười, robot làm sao mà biết yêu được. Dữ liệu ngu ngốc.

Hạo Trạch đặt người xuống, mắt nhìn mông lung nhìn lên trần nhà, hình ảnh của Vân Di cứ vậy xuất hiện ào ào làm cho Hảo Trạch giật mình ngồi dậy, gương mặt hoảng loạn. Áp chế nhịp tim đang loạn nhịp thêm.

Chẳng lẽ.... mình yêu...thật sao?....

Hạo Trạch xem xét lại dữ liệu chính phủ vừa gửi, trong lòng rất khó chịu. Anh rất muốn gặp Vân Di nhưng tại sao mấy ngày nay liền không thấy cô đâu.

" Vào đi " Hạo Trạch lạnh nhạt nói.

" Thưa ngài, bên đại quản gia vừa mới tuyển cho ngài một người hầu mới " bà quản gia cung kính báo cáo.

" Không cần " Hạo Trạch dứt khoát, hừ, làm gì ai chăm sóc mình tốt được bằng Vân Di.

" Nhưng... ngài... đây là mệnh lệnh ạ " quản gia vẫn cố thuyết phục " Ngài yên tâm, đảm bảo lần này sẽ tốt hơn cô hầu Vân Di cũ. Người hầu mới này sẽ không làm ngài thất vọng, còn cái cô Vân Di kia hình như nghe nói trốn làm việc ở đâu cả ngày kết quả bị ngài bá tước nhốt phạt. Cho chừa " bà quản gia vẫn thao thao bất diệt không thèm để ý Hạo Trạch đã bẻ gẫy cây bút trong tay.

" Câm miệng " Hạo Trạch một bước bóp cổ bà quản gia đến mặt tái mét, âm thanh lạnh lùng.

Thả người suy yếu xuống dưới " Cút, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi " rồi cấp tốc bước ra khỏi phòng.

Bà quản gia sợ hãi, run rẩy, bước đi, bà ta thật sự rùng mình, không nghĩ rằng Hạo Trạch sẽ hành xử như vậy.
Bình Luận (0)
Comment