Mau Xuyên: Nam Thần Cuồng Yêu Thành Nghiện

Chương 89

Cao Tử nhíu mày, động tác khựng lại, cả người thanh tỉnh trừng mắt nhìn người phía trước. Mùi hương này... không phải nàng ấy.

" Ngươi là ai? Còn không mau cút " hắn lạnh giọng mang theo mười phần tà khí. Từ lúc nào chốn không gian riêng của hắn lại có thể để người khác dễ dàng vào vậy. Coi hắn ở đây như không khí à?

" Người không nhận ra ta ư?" Lộ Điềm thấy Cao Tử đối với mình nửa điểm cũng không hứng, lại tiếp tục ngồi xuống mà uống rượu, coi nàng như vô hình, Lộ Điềm nén mất mát vào trong.

Nàng cắn cắn cánh môi, mặt cúi gằm xuống, nom bộ rất đáng thương. Mãi lúc sau, Lộ Điềm quay người tiến đến gần thành đá, treo cái ngọn đuốc đang cháy rực lên cao, đủ để nó sáng bừng cả hang.

Tiếp đến nàng ta cúi xuống nhặt từng mảnh vỡ của vỏ sành rượu, điệu bộ rất giống như đang ủy khuất cam chịu gì lắm. Gương mặt rầu rĩ đượm buồn, chớp mắt đã thấy đọng một giọt nước đang chảy dài trên gò má của Lộ Điềm.

Cao Tử chứng kiến cảnh đấy, một mực im lặng, thoắt cái đã đến bên Lộ Điềm. Bóng dáng của hắn cao lớn làm che đi ánh sáng, bóng Cao Tử bao trùm cả người nàng ta.

Lộ Điềm ngước mắt lên nhìn hắn. Nàng ta bỗng trở nên nhu nhược, nước mắt cứ thế lăn dài, kèm đấy là vài tiếng khịt mũi, đôi tay vô thức đưa lên như cố gắng lau đi nhưng giọt nước mắt. Liếc qua trông rất tội nghiệp, không kìm được mà xót xa. Người ngoài nhìn vào nhất định sẽ bị cảnh tượng này làm cho đau lòng chết mất.

" Hức... Người đừng nhìn ta lúc này... Thật sự ta đang rất xấu. Làm ơn, ta không muốn người mình thích chứng kiến cảnh xấu hổ như vậy " Lộ Điềm bất chợt òa lên không, tay không ngừng chùi nước mắt nhanh nhất có thể. Cả người mền oặt giống không xương mà dựa và Cao Tử.

Thâm tâm Lộ Điềm cười rất đắc ý. Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, Cao Tử chàng còn không mau cảm động. Ta vì chàng mà phô hết diễn xuất có thể. Nào Cao Tử đến ôm lấy ta và dỗ dành ta đi.

Cao Tử khóe môi kéo lên tạo thành một độ cong nhất định. Hắn cúi xuống rất nhẹ nhàng mà dùng tay bóp cổ Lộ Điềm nhấc lên. Con ngươi màu đỏ sáng rực, hai chiếc răng nanh dài ra, mày cau lại " Ta nói ngươi không hiểu sao? Tốt thôi! Nếu đã muốn thế, làm món tráng miệng cho thuộc hạ ta cũng không tệ ".

Lộ Điềm nghe thấy vậy, sợ xanh mặt, cả người run rẩy, mắt trợn ngược lên, hai hàm răng vì thế đánh lập cập vào nhau. Nàng ta giãy giụa kịch liệt, càng đá lọan xạ xung quanh thì càng thiếu oxi, hấp thụ khí cũng đặc biệt khó khăn hơn. Lộ Điềm nhanh chóng đưa hai bàn tay lên cào lấy tay Cao Tử đang chắc như đá ở cổ mình để thoát ra.

Nhìn con mồi đang mất dần mất mòn sự sống, Cao Tử cảm thấy sảng khoái hẳn. Hắn lại càng siết tay mạnh hơn, hơi tỏa ra xung quanh càng mang theo sự hoang dã và hung bạo...

Bỗng trong một khoảnh khắc, hình ảnh sợ hãi, co quắp người của Vân Di lùa về trong tâm trí hắn...Cao Tử sững người lại, tâm tình bối rối, lúng túng. Bất đắc dĩ đành thả tay ra. Hắn không muốn bàn tay này mà dính máu đồng loại mà chạm vào nàng nữa. Vân Di, liệu nàng có hiểu được lòng hắn?

Lộ Điềm ngã sõng soài, lồm cồm gắng gượng ngồi dậy. Nàng ta như cá gặp phải nước, tham lam mà hít lấy hít để không khí. Mặt mũi đỏ bừng, nước mắt lã chã rơi không ngừng, vuốt người để điều chỉnh khí trong người, hai bả vai kịch liệt run rẩy. Mất một lúc xong mới trở lại bình thường... Cao Tử hắn ta đáng sợ hơn bất cứ thứ gì Lộ Điềm tưởng tượng, hắn ta khác hẳn những lang nhân trong bộ tộc mà nàng ta gặp.

Con ngươi đỏ rực như máu không hề có độ ấm, cả người tỏa ra sát khí như tu la dưới địa ngục. Cao Tử hắn cũng không biết cái gì là thương hoa tiếc ngọc, đến nàng cũng không tha. Chẳng lẽ... trong mắt hắn chỉ có con nha đầu kia. Lộ Điềm tay nắm thành quyền... Nàng không can tâm... nhưng để đánh đổi mạng sống bị đe dọa để bên hắn. Lộ Điềm thật không dám.

Cao Tử liếc nữ nhân trước mặt, cả người nàng tỏa mùi nồng nặc phấn son lại còn toát ra hôi hám, hắn ghét bỏ cách xa một bước " Mau đi khuất cho mắt ta. Đừng bao giờ xuất hiện, bằng không ta đảm bảo cái mạng nhỏ của ngươi sẽ không được bảo toàn".

Nói xong, Cao Tử búng tay một cái, Tiểu Bảo liền xuất hiện giữa cửa hang " Ngươi đem nữ nhân này ra ngoài, tránh làm bẩn mắt ta " Cao Tử phất phất tay, lười biếng mà ngồi xuống. Cầm tạm lấy một vò rượu mà tu uống.

Gã nhón mình ngó vào trong, mắt thấy Lộ Điềm. Đoán cũng sơ sơ được tình hình, thầm chửi nàng ta một câu ngu ngốc, chỉ trách mình quá sơ sẩy để nàng ta lẻn vào trong. Tiểu Bảo rất nhanh cúi đầu vâng lệnh mà kéo Lộ Điềm đang thơ thẩn ra ngoài. Trước khi gã đi, Cao Tử còn bồi thêm một câu.

" Đem nữ nhân vất ra ngoài rìa của bộ tộc. Nếu còn để nữ nhân này ở trong bộ tộc của ta... Ngươi liệu giữ cái đầu cho tốt ".

" Vâng... Con đã biết, thưa tộc trưởng " Tiểu Bảo được một trận rét run chạy dọc cơ thể. Tộc trưởng không biết nói đùa. Gã nhất định phải thận trọng...

Tiểu Bảo đi được một lúc thì một gã lang nhân vội vàng xông vào hang của Cao Tử, hớt hải luống cuống chân tay. Mồ hôi bịn rịn khắp khuôn mặt, mới biết được gã ta gấp đến mức nào.

" Tộc trưởng, tộc trưởng không hay rồi... Nữ nhân Vân Di... Nàng ta bị đám người bên Bạch Xà bắt đi mất rồi. Tộc trưởng, chúng ta phải làm sao giờ? Bọn con... ".

Khi mà gã ta chưa kịp nói xong thì đầu gã đã lìa ra khỏi cổ lăn lóc đến một góc hang, tim bị Cao Tử móc ra ngoài đang còn nóng hổi. Gã cứ vậy mà chết đứng một chỗ, toàn thân phắt cái đã bị Cao Tử xé xác chẳng còn mảnh nào toàn vẹn.

Răng nanh Cao Tử nhô ra, khí tức quanh người đã hoàn toàn biến đổi, trở nên hung tàn, máu tanh như dá thú thời hồng hoang. Hai mắt hắn lóe lên ánh sáng lăng lệ. Khuôn mặt vốn tuấn lãng của hắn nay tràn ngập những hoa văn kỳ dị, hoa văn lan từ cổ cho đến gò má, tỏa ra mùi vị tà ác chết chóc khiến người người run sợ.

Mặc phát không gió mà bay, chẳng biết từ bao giờ đã xuất hiện vài sợi tóc bạc. Tóc bạc ngày càng nhiều, ngày càng nhiều.... vài phút sau đó từ mặc phát biến thành bạch phát. Hắn lẩm bẩm gì đó rồi thân ảnh nhanh nhẹn vụt ra ngoài, hòa mình vào màn đêm tối. Ẩn trong gió còn thoáng đọng lại thanh âm nho nhỏ của Cao Tử... Vân Di...đợi ta!
Bình Luận (0)
Comment