Mau Xuyên Nam Thần Nhà Bên Không Bình Thường!

Chương 22


Tần Siêu hướng Nhiếp Vân Tranh gật đầu, cậu ta đứng dậy quay ra ngoài cửa.
Hệ thống:[ Sau khi nữ chính lập mưu tiếp cận Tần Siêu thành công, cậu ta dần dần có thiện cảm với cô ta, 2 tháng trước Tần Siêu phát hiện cô ta khá là có tài vậy nên đã mời cô ta về làm thư ký cho mình.]
Bạch Hoài vuốt cằm ngẫm nghĩ, đã phát triển đến mức này rồi sao, hiện tại là khoảng thời gian hoàn mỹ để bắt tay vào việc phá CP, hảo cảm Tần Siêu đối với Mộ Dao Dao cũng chưa tới mức thích, cùng lắm là chỉ thưởng thức cô ta.
Bạch Hoài cười bỡn cợt :" Nếu mà tôi xuất hiện phá vỡ kế hoạch của cô ta, chắc cô ta tức đến nổ phổi nhỉ?"
Hệ thống:[ Cô có kế hoạch nào à?]
Bạch Hoài:" Tất nhiên, xem nè."
Nói là làm, Bạch Hoài đứng phắt dậy, giọng điệu gấp gáp:" Cháu cũng đi nữa, cháu muốn đi dạo, ngồi hoài bức bối lắm." rồi nhanh chân chạy theo sau lưng Tần Siêu.
Nhiếp Vân Tranh chưa kịp ú ớ gì đã thấy Bạch Hoài chạy mất dạng, trong lòng không biết nên nói là cảm giác gì.
Ghen ghét, chua xót nhiều hơn là không cam lòng.
Hí ha hí hửng chạy theo gì chứ, chim chưa đủ lông như Tần Siêu tốt hơn anh à? Anh giàu hơn Tần Siêu, đẹp hơn Tần Siêu, có địa vị hơn Tần Siêu, tại sao ngó cũng không thèm ngó Nhiếp Vân Tranh này mà chỉ ngó Tần Siêu kia?
Tức chết rồi!
Nhiếp Vân Tranh nghiến răng nghiến lợi, lặng lẽ ghim ngầm, trong lòng mắng Tần Siêu không còn mảnh giáp.
Sinh ra mặt đẹp thế làm gì, ăn được sao.

Còn bày đặt lạnh lùng, thể hiện cho ai xem, trên thương trường thứ cần thể hiện là bản lĩnh, không phải mặt đẹp, hừ!
Nhiếp Vân Tranh vỗ vỗ ngực, cưỡng ép mình bình tĩnh, Bạch Hoài chưa biết được tâm ý của anh, không thể để cô sợ hãi.
Hệ thống lẳng lặng quan sát tất cả, bình tĩnh lấy ra một lá bùa bình an, dán lên lưng Tần Siêu, lá bùa vàng kim thoáng một cái liền biến mất, không ai phát hiện ra sự tồn tại của nó kể cả Bạch Hoài.
Trước khi hoàn thành nhiệm vụ, vai chính không thể chết được, chết mất rồi thì nhiệm vụ làm kiểu gì?
Hệ thống thở dài, tính tình tên kia vẫn như xưa nhỉ.

Nhưng tại sao hắn lại để ý đến Bạch Hoài?
Nghĩ đến cái gì đó, hệ thống lập tức đăm chiêu, nghi ngờ.
Chẳng lẽ...
Nó giật bắn mình, trong mắt đầy phức tạp.

Nếu đó là sự thật, khổng biết nên thầm mắng bản thân xui xẻo, hay là mừng rỡ vì đại thù kia có khả năng được giải quyết.
Hệ thống thu hồi tầm mắt, quyết định để Bạch Hoài tự do phát triển, nó sẽ không nhúng tay quá nhiều vào quá trình làm nhiệm vụ của Bạch Hoài, nếu Bạch Hoài thật sự là cô ta, nó nguyện ý bằng mọi giá trợ giúp bọn họ.
Đưa mắt nhìn về không gian một lần nữa, hệ thống ngắm ngân hà trên không trung, đôi mắt tròn đỏ au dần trở nên xa xăm, nhớ về một miền ký ức.
Nếu là thật, có phải nó có thể quay lại nơi đó để báo thù chúng?
Ngài nói xem, tôi có thể chứ?
Ngài nhẫn tâm thật đấy, cưỡng ép tôi không cho phép tôi báo thù, ném tôi đến nơi khỉ ho cò gáy kia rồi bỏ mặc tôi ư?
Ngài thật sự không cần tôi nữa sao?
......................
Bạch Hoài nhanh chân theo sau Tần Siêu, thấy cậu ta đi đến phòng chờ, ngoắc ngoắc một cái, một cô gái trẻ từ bên trong bước ra, nhìn thấy dung mạo của người đó, đồng tử Bạch Hoài hơi chấn động, cảm khái.
Oh wow, không hổ là nữ chính, đẹp thật đấy.
Mộ Dao Dao có đôi mắt tròn tròn màu trà trong veo, mũi cao, môi nhỏ nhắn chúm chím, mỗi khi cười lên đôi mắt kia cong cong, dường như có thể chữa lành nỗi buồn của người khác chỉ qua một nụ cười, khí chất Mộ Dao Dao thiên hướng hiền thục nhẹ nhàng, tà váy thướt tha lung lay theo từng chuyển động, thật sự là một cô gái ngoan hiền đúng chuẩn, bảo sao Tần Siêu mê cô ta mê mất cả phương hướng.
Bạch Hoài chậc một tiếng thầm đáng tiếc.


Vẻ đẹp như thiên sứ thế kia vậy mà tâm còn hơn cả rắn độc.

Gương mặt đó, khí chất đó chẳng phù hợp với bản chất thật của cô ta.
Mộ Dao Dao đến gần Tần Siêu, cười nhẹ nhàng ôn nhu, nhưng khi thấy thiếu nữ đằng sau lưng cậu ta, Mộ Dao Dao hai mắt hơi mở to, móng tay lập tức đâm vào thịt đau thấu xương.
Bạch Hoài!
Vậy mà là nó! Sao nó lại ở đây?!
K1ch thích thần kinh khiến Mộ Dao Dao suýt chút thì thất thố tại chỗ, nhưng Mộ Dao Dao rất thức thời, biết hiện tại không phải lúc mình phát điên, la hét.
Mộ Dao Dao đặt tầm mắt trên người Tần Siêu, cố gắng nặn ra một nụ cười thật nhẹ nhàng, gương mặt vặn vẹo dữ tợn kia xẹt qua một giây rồi biến mất, Tần Siêu hơi nhăn mày.
Ban nãy, là nhìn nhầm sao? Biểu cảm trên mặt cô ây rất kỳ lạ.
Nhưng Tần Siêu cũng không nghĩ nhiều, khoé môi hơi câu lên, vỗ lên vai Mộ Dao Dao:" Nhiếp tổng cho phép chúng ta đi tham quan một chuyến, cô tranh thủ học hỏi nhé, đi thôi."
"Khoan đã, chờ chút!"
Bạch Hoài gọi với, giảm dần tốc độ, khi chỉ cách Tần Siêu vài bước, cô cười hì hì nói với cậu ta.
" Tôi đi nữa, chú cũng muốn tôi học hỏi một chút." Cô nâng tay vén tóc ra sau tai, nhìn thẳng vào mắt Tần Siêu.
Tần Siêu hoảng thần khi thấy được gương mặt Bạch Hoài.

Khác với Mộ Dao Dao là kiểu nữ thần ôn nhu, thánh mẫu loé sáng mù cả mắt, thì dung mạo Bạch Hoài có tính công kích hơn nhiều.
Đôi mắt như có lưỡi câu, liếc một cái đều có thể câu mất hồn của đối phương vậy, nếu Bạch Hoài tiến quân giới giải trí, ắt hẳn sẽ có rất nhiều người vì ghen ghét mà mắng cô là hồ ly tinh.
Gương mặt này quá yêu nghiệt, quá xuất sắc, Bạch Hoài như một vị nữ vương khí thế ngất trời, một ý nghĩ xấu thôi cũng là khinh nhờn.

" Tổng giám đốc? Tần tổng?!" Mộ Dao Dao ghen ghét muốn phát điên, cô ta nỗ lực đè nén ý định nhào lên xé nát mặt Bạch Hoài.
Tiện nhân, tiện nhân, tiện nhân.
Tuổi nhỏ đã biết dùng sắc đẹp dụ dỗ nam nhân.
Cái con đi3m này đáng ghét y hệt bà ta.
Sao nó không chết cùng mẹ nó vào ngày đó?
Tại sao?
Mộ Dao Dao cúi đầu, giấu đi đôi mắt vốn trong veo kia hiện tại như tôi độc, nhìn thôi cũng đủ khiến người khác lạnh toát cả người mà run rẩy.
Bạch Hoài rùng mình một cái, ánh mắt đầy thâm ý liếc qua Mộ Dao Dao.
Oh oh, có vậy mà đã chịu không nổi à?
Vốn dĩ Bạch Hoài cũng đã rất xinh đẹp, gương mặt nguyên chủ giống cô được 6 7 phần, mấy năm nay linh hồn cô cũng hoàn toàn dung nhập cơ thể này, dung nhan cũng vì thế mà ngày càng giống gương mặt cũ của cô.
Hệ thống có nói, có lẽ thêm mấy năm nữa, cô sẽ thật sự lấy lại gương mặt của mình.
Bạch Hoài mừng tít mắt, cô là nhan khống, có một gương mặt đẹp hơn ai mà chẳng muốn, hơn nữa gương mặt đó vốn là của cô..

Bình Luận (0)
Comment