Môi cô bị tàn nhẫn chà đạp, Mộ Vân Ca gần như có thể kết luận: Nghiêm Thù này tuyệt đối là lần đầu tiên hôn môi!
Một lát sau, lại nghe "đinh" một tiếng. Nhưng lúc này không phải âm thanh của hệ thống mà là thang máy.
* * *
Lúc này, cửa thang máy chậm rãi mở ra. Nghiêm Thù không thể không buông Mộ Vân Ca ra, hắn cuối đầu nhìn xuống cánh môi bị chính mình gặm đến đỏ lên.
Đôi môi ướt át no đủ như quả anh đào, chớp mắt ánh nhìn của hắn càng thêm thâm thúy.
Tiếp theo Nghiêm Thù liền không nói một lời kéo Mộ Vân Ca vào phòng. Sau đó liền lập tức khóa cửa, ánh mắt như hổ rình mồi nhìn Mộ Vân Ca: "Quên hắn."
* * *
Mộ Vân Ca nghe được Nghiêm Thù nói, trong lòng cô xuất hiện một tia nghiền ngẫm, nhưng trên mặt lại tỏ vẻ đáng thương nói: "Nhưng mà.. em không quên được.."
Vừa dứt lời, trên mặt Nghiêm Thù lập tức xuất hiệt một tia tức giận. Hắn vươn tay đem Mộ Vân Ca giam cầm ở vách tường, lạnh lùng nói: "Tôi sẽ giúp em quên hắn!"
Nói xong, con ngươi sâu thẳm của Nghiêm Thù dừng lại trên đôi môi đỏ, tư thế chuẩn bị hôn xuống.
Mộ Vân Ca nghĩ đến lúc nảy xém chút nữa bị Nghiêm Thù gặm nát môi, cô vội vàng kéo đề tài khác: "Anh vừa rồi nói là muốn theo đuổi em, có phải thật không?"
* * *
Nghiêm Thù nghe được lời này, nhìn chằm chằm môi của cô gật đầu nói: "Đúng vậy! Tôi cũng không có lừa em."
Mộ Vân Ca nghe xong liền thu lại biểu tính đáng thương khi nãy, nháy mắt đã biến mất không thấy bóng dáng.
Dưới ánh mắt kinh ngạt hoảng hốt của Nghiêm Thù, cô thoát khỏi giam cầm trong ngực hắn, cười tủm tìm nói: "Được nha, tôi đây liền chờ tiên sinh theo đuổi."
Nhìn thấy Mộ Vân Ca bất ngờ thay đổi, Nghiêm Thù đầu tiên là sửng sốt, sau đó hiểu ra nhanh chóng tiến lên giữ chặt cô lại, trầm giọng hỏi: "Lúc nảy em đều giả vờ sao?"
"Ngài thấy sao?" Mộ Vân Ca cười hỏi lại.
Nghe được lời này, tảng đá lớn trong lòng lập tức nhẹ đi vài phần, nhưng để xác định một lần nữa, hắn vẫn không nhịn được hỏi lại: "Vì cái gì?"
"Nếu không làm như vậy, làm sao Bạc Tình cảm thấy tôi nhớ mãi không quên hắn đâu?" Mộ Vân Ca cười khẽ.
Hiện giờ cô không còn là người mà hệ thống uy hiếp trói buộc nữa, cho nên cô quyết định đựa theo ý nghĩ của mình mà hành động.
Về đại boss Nghiêm Thù này, cô sẽ không cho Tầm Lam bất kì cơ hội nào tiếp cận hắn.
* * *
Nghe được Mộ Vân Ca nói, tâm Nghiêm Thù treo lơ lững bây giờ đã hoàn toàn vững vàng. "Em muốn trả thù hắn sao?" Hai mắt Nghiêm Thù sáng lên nhìn Mộ Vân Ca.
Mộ Vân Ca nghe xong cũng không có phủ nhận, "Không thể sao?"
"Đương nhiên là có thể, em muốn hắn chết như thế nào? Tôi giúp em." Trong cốt truyện, Tầm Lam tốn bao công sức mới đợi được những lời này của Nghiêm Thù, nhưng hiện giờ hắn lại dễ dàng đưa ra hứa hẹn với cô.
Nhưng Mộ Vân Ca nghe xong lại nhàn nhạt lắc đầu nói: "Không cần, em thích cảm giác tự tay trả thù hơn."
Chết? Cô còn chưa làm cho Bạc Tình cùng Tần Lam nhận hết đau khổ, làm sao để bọn họ dễ dàng đi tìm chết được?
* * *
Thấy Mộ Vân Ca từ chối lời giúp đỡ của mình, Nghiêm Thù cũng không giận, ngược lại đôi mắt sáng quắc nhìn cô: "Em biết có bao nhiêu người cầu xin tôi ra tay hỗ trợ không?"
Nghe được lời này, Mộ Vân Ca không khỏi hơi nghiên đầu nhìn Nghiêm Thù: "Cầu xin anh hỗ trợ, không phải bởi vì bọn họ vô dụng hay sao?"
Nghe được lời này của cô, Nghiên Thù tức khắc ngẩn ra. Nhưng tiếp theo, hắn không kềm được khóe môi gợi lên, trầm thấm nở nụ cười, tiếng cười nghe ra sung sướng cực kì.
Tưởng Uyển nói không sai, chính bởi vì những người đó vô dụng tự mình không làm được, cho nên mới cầu xin hắn hỗ trợ.
* * *
Mà đúng lúc này. "Đinh, giá trị tình yêu +70." Tiểu Hắc báo cáo giá trị tình yêu của Nghiêm Thù biến hóa.
"Chủ nhân thật là lợi hại! Giá trị tình yêu liền thêm 70, ngài làm như thế nào a?" Âm thanh máy móc của Tiểu Hắc dường như mang theo một tia kinh ngạc.
Mộ Vân Ca nghe xong, khóe môi chỉ cong lên một chút, sau đó liền đem chìa khóa trong tay đưa cho Nghiêm Thù, "Đây là chìa khóa xe, 800 vạn tiền mặt đã chuẩn bị tốt, anh trực tiếp lái xe đi là được."
* * *
Nhìn chìa khóa trong tay Mộ Vân Ca, Nghiêm Thù lại lắc đầu nói, "Uyển Nhi, 800 vạn này sao ra cũng không bằng em ở cùng với anh."
Nghe được lời này, Mộ Vân Ca cười khúc khích, sau đó tiến lên một bước, đem chìa khóa nhét vào túi áo sơ mi của Nghiêm Thù.
"Bản thân em không thích thiếu nợ người ta. Nhưng muốn em ở cùng anh.. Nghiêm tiên sinh, anh trước tiên phải theo đuổi được em, em mới có thể ở cùng anh nha." Dứt lời, Mộ Vân Ca đẩy của phòng đi ra.
Nhìn thấy động tác của cô, Nghiêm Thù ngoéo một cái khóe môi băng lãnh, "Vũ hội bên ngoài còn chưa kết thúc, em đi như vậy không sợ đụng phải Bạc Tình sao?"
* * *
Nghe được Nghiêm Thù nói, bước chân Mộ Vân Ca dừng lại một chút, sau đó nở nụ cười. "Không đụng mặt hắn, trò hay làm thế nào xãy ra nha?"
Dứt lời, Mộ Vân Ca liền đặt tay lên then cửa, sau đó trực tiếp nhập vào một chuỗi mật mã phức tạp.
Chờ Mộ Vân Ca ra ngoài, Nghiêm Thù lại nhìn mật mã dễ dàng được cô mở ra kia, trên mặt rộ lên một tràng cười thâm ý nhất định phải có được.
Tưởng Uyển ơi Tưởng Uyển, em rốt cuộc là người như thế nào?
* * *
Lúc này, tại đại sảnh lầu 1. Bởi vì Nghiêm Thù xuất hiện, Hoàng tổng được khẩn cấp đưa đi bệnh viện. Sự tình giữa Bạc Tình cùng Tưởng Uyển và Tần Lam được đưa ra ánh sáng, nhóm nhân vật nổi tiếng trong đại sảnh tụm lại bát quái trong chốc lát, sau đó lại tan ra.
Nhưng Bạc Tình còn chưa đi, ánh mắt nham hiểm của hắn nhìn chằm chằm thang máy.
Thấy thế, trong lòng Tần Lam không khỏi có chút bất an kéo tay áo tây trang của hắn, "A Tình.. Chúng ta không về sao? Mọi người đều đi rồi."
* * *
Nghe được giọng nói ôn nhu lo lắng của Tần Lam, Bạc Tình lúc này mới thu hồi ánh mắt, sau đó nhìn cô ôn nhu nói: "Lam Nhi, em về trước đi, anh còn một số chuyện phải xử lí."
Tần Lam vừa nghe lời này, nội tâm nháy mắt trầm xuống. Bạc Tình đang đợi Tưởng Uyển xuống lầu? A Tình vẫn để ý lời Nghiêm Thù nói?
Không, Nghiêm Thù không có khả năng biết đến chuyện này.
Cô ngay từ đầu bước chân vào giới giải trí, cùng một đạo diễn tai to mặt lớn giao dịch một lần ra, từ đó về sau, cô chưa từng cùng bất kì kẻ nào phát triển giao dịch tại phương diện này.
Mà cô cũng biết A Tình đối với phụ nữ có thói ở sạch, nếu hắn biết được chuyện này, chắc chắc sẽ rời ra cô!
* * *
Nghĩ đến đây, trong lòng Tần Lam luống cuống, "A Tình, chúng ta cùng nhau trở về có được không? Chuyện xãy ra hôm nay chắc chắn đã truyền đi rồi, em sợ sẽ có phóng viên bao vây em.." Tần Lam nhu nhược đáng thương nói.