[Mau Xuyên]: Nhật Ký Luân Hồi Của Hải Yêu

Chương 148



Kể từ hôm bị ép nuốt thuốc mê tỉnh dậy, Thánh Âm cảm thấy nhân sinh của mình quá mức đáng nghi?

Người ngoài hành tinh biến thái này thiệt kì quái. Anh ta tẩm thuốc mê cô, dùng tay để trói buộc, luôn luôn ôm cô bên mình. Sau đó Đường Ám dắt tiểu yêu tinh dời khỏi toà nhà thí nghiệm tẻ nhạt này và lang thang đi khắp mọi nơi, những con phố vắng tanh vắng ngắt cũng tẻ nhạt không kém.

Thánh Âm thấy có một nửa là thú vị, một nửa là nhàm chán. Nhưng lâu ngày thành quen, cô ấy hoàn toàn không thấy nhàm chán nữa, chỉ thấy thú vị thôi. Tại vì con cá dạo gần đây mới phát hiện ra một điều kì lạ rằng, ngoại trừ ôm cô, ngửi ngửi mùi hương nơi hõm cổ cô và dùng lưỡi liếm khắp người cô một cách thèm thuồng, người biến thái này sẽ chẳng có hành vi nào đi quá giới hạn cả.

Với nhiệt độ lật mặt nhanh hơn lật sách ở hành tinh này, bệnh hen suyễn của cá Âm dần dần trở nặng nề. Bình xịt ô xi sắp sửa cạn pin, Thánh Âm không dám dùng bừa, chỉ đành tiết kiệm chúng để dành cho trường hợp bệnh khẩn cấp mà thôi. Nhưng không khí bên ngoài hành tinh thật đáng sợ, nó như thể bị nhiễm độc vậy, không có thiết bị lọc không khí, cũng không có cây xanh nốt.


Đây chính là địa ngục trần gian đối với nhân loại, đặc biệt với những ai bị bệnh hen như cô.

Đường Ám thở dài, ngồi trên đống gạch ăn thịt, một tay anh vươn dài ra vỗ vỗ lưng cho đồ ăn. Nhưng Thánh Âm ho quá mức điên cuồng, vài cái vỗ của anh làm sao có thể xoa dịu sự ngứa ngáy khó chịu trong lồng ngực cô giờ?

Thấy tình trạng của đồ ăn lại không ổn, cuối cùng Đường Ám cũng đành buông miếng thịt ngon lành trong tay. Cuốn cô lên, bế cô ôm vào lòng.

Đây là động tác bình thường, song chúng đã sớm hoá thành thói quen yêu thích của Đường biến thái. Anh thích được ôm đồ ăn vào lòng, tại vì nếu không ăn được cô, thì ngửi mùi thơm của cô cũng sẽ khiến anh đỡ thèm đi nhiều. Nhưng Đường Ám thích điều này đâu có nghĩa là con cá nọ cũng thích? Cá Âm mỗi khi nằm trong lòng anh ta, nội tâm cô lại càng khó thở hơn so với ngoài mặt. Tuy anh ăn thịt sống không để lại mùi, nhưng cứ khi nghĩ đến việc bản thân đang nằm trong lòng một tên biến thái, cô lại muốn bệnh rồi.

Đưa hai tay ôm má cô, ép gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô ấy lên đối thẳng với mặt mình. Đường Ám híp hai mắt hưởng thụ, vươn lưỡi liếm lên mi mắt cá. Tay kia của anh ta bắt đầu bóp bóp quả đào to dưới thân người phụ nữ. Thánh Âm run mình, không dám nhúc nhích, mà dù cho cô muốn nhúc nhích cũng không thể. Thân thể bị ép nuốt thuốc mê mỗi ngày, cô đã sớm không còn năng lực phản kháng nữa rồi, chỉ có thể run rẩy vô lực dựa vào lòng anh. Thật may, anh ta không có làm gì cô...

"Yếu quá." Liếm liếm láp láp con gái nhà người ta đủ rồi, Đường Ám mới mở miệng phán xét một câu: "Thật không biết cô rời khỏi tôi sẽ sống thế nào."

Thông qua âm điệu giọng nói, biết anh đang chế giễu mình, Thánh Âm bèn hung dữ trừng mắt nhìn anh. Hậu quả của việc không biết giới hạn bản thân đó là liền bị gã biến thái dùng lưỡi liếm ướt đôi mắt.

Mé ơi! Này là cái lưỡi đã ăn tươi nuốt sống bao mạng người đó.


Nhận thức được tình huống nguy cấp của mình, Thánh Âm bèn ngoan ngoãn, không dám trợn mắt trừng anh nữa.

...

"Khốn khiếp! Trông bộ dạng ta giờ có giống một con người không chứ?" Sống ở hành tinh này lâu, cá Âm bị ép ăn hành quá nhiều rồi. Hu hu hu, cô muốn tìm con! Cô muốn về nhà cơ! Về Tinh Tế và ăn lương thực thượng hạng ấy. Cớ sao người của Liên minh vẫn chưa tìm thấy cô chứ?

Thánh Âm âm thầm khóc rống, lấy tay gạt nước mắt kể khổ với con mẻ hệ thống chủ. Vậy mà con hệ thống này thật đáng ghét, thấy cá đau lòng đến vậy, mà nó còn có thể hờ hững buông một câu nghe đắng ngắt cõi lòng được. Nó bảo: [ Ồ, vậy túc chủ ra đấu tay đôi với gã đi. Cô thắng thì lập tức có thể đi rồi. ]

"À..." Thánh Âm nuốt một ngụm nước bọt, nhìn người đàn ông đang đứng đó không xa dùng hai tay không xé rách nửa thân quái vật: "Thôi không cần đâu. Ta sẽ chờ người Liên Minh tới đón. Chờ bao lâu cũng được."

[... ] Hừ, lươn lẹo.

Không, không phải do con cá lươn lẹo đâu. Nhưng cô thật không dám đối đầu với người ngoài hành tinh biến thái tí nào hết. Con quái vật đối diện với anh ta cao hơn anh gấp hai, ba lần lận. Thế mà trong vòng chưa quá năm phút, anh đã thành công xé rách nửa dọc quái rồi. Máu tanh màu đen nhầy nhụa từ yêu quái văng bắn khắp mọi nơi. Không may có một giọt vô tình dính trên gò má con cá. Nhưng Thánh Âm không để ý được quá nhiều, trong lòng cô giờ tràn ngập vẻ kinh hãi và cảm khái.

Thật may khi cô nghe lời hệ thống chủ! Sức chiến đấu của người biến thái này tuyệt đối là vô địch. Nếu cô thực sự rút súng đấu với anh, e là cô sẽ bị anh nhét vào bụng nhai sống mất.

Giết một người hay giết một quái vật, Đường Ám đều cảm thấy dễ dàng như đang băm củ cải vậy. Anh quay người trở lại chỗ đồ ăn, áo bờ lu trắng sớm nhiễm chút máu tanh. Đường Ám tùy tiện đưa tay phủi nhẹ, chỗ máu đó liền không còn nữa.


Thánh Âm cúi đầu, cố gắng khiến thân tâm mình phải bình tĩnh. Nhưng cô vẫn rất sợ hãi, người đàn ông đứng trước mặt cô mẹ nó có giá trị bạo lực Max 1000+ đấy.

Cô không nhìn mình cũng được, tay của Đường Ám lại như thường lệ kéo dài ra, ôm lấy đồ ăn vào lòng. Nhưng khi tầm mắt thấy được vệt máu đen đặc bẩn thỉu dính trên chiếc má trắng nõn xinh xẻo kia, vẻ mặt anh liền âm trầm.

Cô rất đẹp, cũng rất trắng. Từ màu da tới làn tóc, trông như quả trứng gà mới luộc xong ấy. Thế mà giờ đây, quả trứng gà nhà mình bị một giọt máu tươi vấy bẩn. Tâm tính tàn bạo của Đường biến thái có xu hướng nổi dậy mãnh liệt.

Anh có thể để bản thân dính bụi bẩn, nhưng đồ ăn trắng trắng mềm mềm của anh, thứ mà anh sẽ nuốt vào bụng sao có thể dính bẩn được đây?

Ngồi trong vòng tay anh, trái tim nhỏ bé của Thánh Âm sắp không chống đỡ nổi rồi. Anh ta làm sao thế? Cô có thể cảm nhận được tâm trạng thất thường lên xuống của anh đó.




Bình Luận (0)
Comment