[Mau Xuyên]: Nhật Ký Luân Hồi Của Hải Yêu

Chương 155



Trong khi Thánh Âm còn đang ngẩn người suy nghĩ, thì Trần Tuyết đã nhanh nhảu chạy ra mở cửa rồi. Cánh cửa vừa mở, ló ra bóng dáng cao gầy mặc áo bờ lu trắng của người đàn ông đứng đó. Nụ cười trên môi Trần Tuyết bèn cứng lại: "Anh Đường, anh đến thăm chị Âm ạ?"

Đường Ám không trả lời câu hỏi này của cô ta, anh hỏi cái khác: "Buổi trưa Tiểu Tuyết hay tới đây sao?"

Trần Tuyết gượng gạo đáp: "Dạ, vâng ạ."

Thánh Âm nghe đoạn đối thoại của hai kẻ đứng ở cửa, nhìn đến cái tên Géc-ma tóc dài kia, cô chỉ muốn đuổi anh ta đi thôi. Nhưng đời vốn không như là mơ, nhân sinh phải có khó khăn mới kiếm được hạnh phúc. Trần Tuyết dường như đã mời Đường Ám vào nhà rồi. Thân mình Cá Âm không khỏi căng ra vì quá mức sợ hãi. Dưới gầm bàn, cô ấy vươn tay, khẽ siết chặt lấy tay nhỏ của Quân Miêu. Lòng bàn tay cô dính hơi nhiều mồ hôi, đây là phản ứng bình thường mỗi khi tâm trạng cô có vấn đề. Nhóc mèo đang nhai nhai lương khô đầy nhàm chán, cảm nhận được điều này, nhóc ta bèn nhếch mày đầy khó hiểu. Ánh mắt bất thiện bắn đến tên tiến sĩ điên rồ không hẹn mà tới nọ...

[ Này mèo, cậu đừng có ngăn cản đến nhiệm vụ của mẹ cậu. ]

"Tôi biết. " Rõ được là hệ thống chủ đang cảnh cáo mình đừng vượt quá giới hạn, Quân Miêu khó chịu đáp. Nhóc vẫn hiểu rằng thân phận của mình đặt ở đâu: "Thế cậu cũng đừng có gây khó dễ quá đáng cho mẹ tôi nữa."


[ Tôi sẽ cố. ] Nó không hứa đâu, nhỡ có ngày nó bị cá chọc chết thì sao?

"Tiểu Tuyết, em đưa Tiểu Quân ra ngoài giùm chị cái nha. Chị có một chút chuyện riêng cần nói với Đường tiên sinh." Thánh Âm ưu nhã mở miệng nhờ giúp, Quân Miêu nghe mẹ nói vậy, ngược lại rất không vui, trợn mắt phồng má: "Bộ con là người ngoài hay gì?"

An ủi véo má bánh bao trắng trắng tròn tròn của nhóc, Cá Âm dịu giọng cười: "Chuyện người lớn, trẻ con chớ xen vào, nghe không?"

"Thôi được rồi." Phụng phịu nhảy khỏi ghế, Quân Miêu dắt Trần Tuyết ra ngoài cửa. Đã vậy lại còn rất cáu kỉnh ném lại một câu: "Tối mẹ đừng hòng ngủ chung với con nữa."

Thánh Âm: "..." Trẻ nhỏ giận dữ sẽ khó dỗ.

Hai kẻ này vừa đóng cửa lại, gian phòng liền trở nên ngột ngạt khó thở lạ kì. Đường Ám ngồi lên chiếc ghế đối diện, mặt đối mặt với cô. Thánh Âm thề, cô chưa bao giờ chân chính nhìn thấy toàn bộ gương mặt của tên này. Anh ta luôn luôn rũ tóc xuống, mặc cho ban ngày hè nóng nực đến mức nào. Và lúc này cũng vậy, Thánh Âm liếc mắt qua đống tóc che khuất mắt anh. Cô thực sự không hiểu, anh ta nhìn đời bằng con mắt thứ ba à?

Cả không gian căn phòng chìm nghỉm trong sự im lặng.

Bỗng dưng Đường Ám mở miệng, giọng điệu ngập ngụa vẻ kinh thường trào phúng, quả trứng luộc hư đốn này! Không dạy dỗ cô vài ngày, cô liền quên mất mình là ai: "Cô thực sự nghĩ rằng, chỉ với khẩu súng đó cô sẽ hạ gục được tôi?"

Bàn tay rút súng của Thánh Âm nghe anh chế nhạo vậy liền cứng đờ. Vốn dĩ định nhân lúc anh ta lơ là mà bắn chết anh ta, nhưng con cá chợt cảm thấy hành động của mình như là trò hề hài hước nhảy nhót trong mắt anh vậy. Năng lực anh từ trước đến nay như thế nào, cô còn không rõ sao.

Thế là Thánh Âm đành buông súng. Tâm trạng Đường Ám bèn tốt hẳn lên, nhìn xem, anh vẫn yêu thích dáng vẻ đồ ăn ngoan ngoãn phục tùng mình hơn.

Khẩu súng thậm chí còn chưa được con cá cất đi thì đã bị Đường Ám dùng tay hất văng ra. Bàn tay uốn éo của anh ta cuộn lấy eo cô, kéo cô vào lòng mình. Thánh Âm chưa kịp ngồi vững lên đùi anh, quần áo trên người liền bị xé rách tan tành, vải vụn bay bay. Tơi tả thảm hại tựa nỗi lòng tiểu yêu tinh vậy.

Thân thể trở nên lành lạnh hư không, trần truồng nằm trong ngực một tên yêu quái, cứ như cô đang mời gọi anh đến thịt mình ấy nhờ?


À không, còn cái quần lót vào áo ngực. Cũng không tới nỗi nào, chỗ nào cần che đủ che, chỗ nào để hở vẫn hở.

Nhưng thịt ở đây là thịt theo nghĩa đen, là xé xác ra rồi nuốt vào bụng ấy. Chứ không phải là kiểu giao phối ngẫu hứng đâu, hu hu hu!

Đời cá sắp đi tong rồi!

"Đồ ăn, tên cô là gì?" Vuốt nhẹ sống lưng cô, lướt ngón tay đi qua (*) hõm Venus quyến rũ chết người, Đường Ám dịu giọng hỏi. Bàn tay anh sờ đến quả mông căng căng tròn tròn kia, vui vẻ vỗ vỗ bóp bóp. Thoắt cái, mảnh mông trắng đã có vết đánh đỏ ửng.

(*) Hõm Venus: Lên gg để hiểu rõ hơn nha.

Thánh Âm không hề cảm thấy xấu hổ gì sất. Có chăng cũng chỉ là hoảng loạn tột cùng, tại vì tên quái vật này sắp sửa xé mảnh cô ra rồi, sau đấy sẽ là một màn ăn tươi nuốt sống máu người tởm lợm. Anh ta cởi hết quần áo cô, ắt là để thưởng thức trọn vẹn bữa tiệc hoàn mỹ đây mà.

"Nào? Tên cô?" Bóp cổ cô, siết thật mạnh, giọng điệu Đường Ám nhuốm thêm lệ khí âm trầm: "Tên cô là gì? Không phải cô biết nói sao? Nói tôi nghe!"

Thánh Âm khó thở vùng vẫy, cô mẹ nó muốn chửi tục. Anh bóp cổ tôi, tôi nói cho anh bằng cái quỷ gì? Nghẹt thở tới đỏ cả khoé mi, hai tay Cá Âm run rẩy kéo kéo vạt áo anh, nước mắt trào ra cầu xin...Lực đạo trên cổ may ra đã được thả lỏng, hít thêm mấy ngụm khí, tiểu yêu tinh vuốt ngực, khó khăn nói: "Tên tôi là Thánh Âm."

"Ồ." Đường Ám suy ngẫm: "Tôi gọi cô là Âm Âm nhé! Âm Âm là đồ ăn ngoan của tôi phải không nào?"

Vừa giở ra cái chất giọng thương tiếc giả tạo đó, chiếc tay mềm y sợi bún của Đường Ám lại bóp nhẹ cổ cô ấy thêm mấy cái: "Âm Âm, tôi muốn ăn thịt cô."

Dứt lời, Đường biến thái cúi đầu, cắn mạnh một miếng lên chiếc bánh bao to của cô. Thánh Âm đau đến quắn quéo, điên cuồng giãy dụa, thậm chí còn không nề hà gì mà đánh thật mạnh lên thân thể người đàn ông đáng sợ này. Nhưng thật vô lực làm sao! Mọi sự phản kháng đều không thành. Đau đớn lan tràn mãnh liệt, mồ hôi dần dần túa ra. Cắn cắn và liếm liếm, sử dụng răng nanh ngoạm lấy thịt thơm của cô, nuốt máu vào bụng. Đường Ám sung sướng: "Ngon hơn tôi tưởng."

Rất nhanh, trên ngực Cá Âm, máu tươi chảy giàn dụa.


___________________________________

< **Góc tác giả** >

Nghiệp quật không chừa một ai đâu thằng con mặt lol =)))).

Bình chọn vị diện sau:

1, Từ trên trời rớt xuống cô nàng mỹ nữ ngực khủng ( hiện đại, đời sống nhân văn).

2, Khoa học tình dục xoay quanh thế giới nhân thú ( Nguyên thuỷ, nhân thú, khám phá cuộc sống động vật).

Vị diện nào cũng chất chứa nhiều tinh hoa kiến thức cho chúng bay học hỏi, nên mấy đứa cứ vô tư chọn đi nhé, đừng ngại.

Dạo này trẫm thiếu muối quá, truyện nhạt ????????




Bình Luận (0)
Comment