Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 108

Edit: Jess93

Dây leo khô héo và quạ đen

A Lê và Lâm Tịch ngâm chân

Mặt trời ngã về phía tây

Hai người đang xỉa răng

Quả nhiên, bụng A Lê và Lâm Tịch cũng no đến mức sắp vỡ rồi.

Dựa vào nguyên tắc hôm nay có rượu hôm nay say, muốn con ngựa chạy tốt, nhất định phải cho nó ăn đầy đủ, hai kẻ chuyên ăn hàng đã bỏ ra 15 điểm huyền tinh đổi rất nhiều linh thực.

Trong xã khu, trạng thái linh hồn có thể đổi linh thực, tất cả đều được xã khu đặc biệt sản xuất, quả thật ăn vào trong miệng cũng là mùi vị đó, nhưng mà vật phẩm tương đối ít một chút.

Lần đầu tiên Lâm Tịch dùng trạng thái linh hồn ăn cơm, cảm thấy rất là mới mẻ. Khi cô nhìn thấy một quả trứng đen sì đang gặm một con tôm hùm, lập tức không bình tĩnh nổi.

Cái miệng anh đào nhỏ kia của A Lê lại có thể tùy ý biến lớn thu nhỏ, hơn nữa con hàng này vậy mà cũng không biết tôm hùm phải tách vỏ ra mới ăn, trực tiếp mở cái miệng to như chậu máu nuốt tôm hùm vào trong miệng!

Mẹ kiếp!

Thật phung phí của trời!

Hơn nữa, ngươi ăn như vậy không sợ tiêu hóa không được?

Lâm Tịch đột nhiên lại nghĩ tới một vấn đề, nếu như con hàng này không thể tiêu hóa xác tôm hùm, nên lôi ra như thế nào? Nghĩ tới vỏ ngoài cứng rắn của tôm hùm và đường cong gập ghềnh của nó, coi như là trạng thái linh hồn, Lâm Tịch vẫn cảm thấy hoa cúc xiết chặt như cũ, nhìn A Lê ăn ngon như thế, chắc hẳn lúc đi ngoài sẽ càng mất hồn nhỉ.

Sự thật chứng minh Lâm Tịch suy nghĩ nhiều, những thứ linh thực đó chỉ tương tự mà thôi, vô luận là tôm hùm hay là quả cà, bánh bao lớn hay là bánh bao thịt, thật ra tất cả đều là một viên thuốc mà thôi, hơn nữa dùng linh thực không có trình tự bài tiết này.

Bên trong những viên thuốc đó có chưa linh khí rất yếu, sau đó được những người đã từng học linh trù ở xã khu gia công, biến chúng thành các loại linh thực mô phỏng theo nhiều vị giác khác nhau.

"Linh trù? Chính là đầu bếp sẽ làm linh thực?" Lâm Tịch hỏi.

A Lê gật đầu: "Ừm, trong xã khu có đủ loại nghề nghiệp, chẳng qua giống như cô không có tư cách lựa chọn nấu ăn, chỉ đến khi thành người chấp hành cao cấp mới có thể."

Lại mẹ nó bị khinh bỉ!

Tiếng sóng biển kèm theo tiếng hải âu kêu to, gió mát từ từ mà đến, chuông gió đinh đinh đang đang, Lâm Tịch thật sự rất hài lòng. Hiện tại trên cơ bản cô đã có dáng vẻ con người, không còn trạng thái đám mây, chẳng qua nhìn thấy nhẹ nhàng mà thôi.

Linh dịch dưỡng hồn trong thùng gỗ to dưới chân đã bị hấp thu gần hết, hai người thản nhiên trở lại phòng khách, Lâm Tịch ngã chổng vó nằm lười biếng trên ghế sa lon, thật lòng muốn cứ như vậy ngủ chết rồi!

"Chuẩn bị tiến vào ừm.. Nhiệm vụ tiếp theo sao?" A Lê ợ một cái hỏi.

Lâm Tịch vẫy tay: "Không muốn! Tôi muốn thối nát, tôi muốn suy đồi, nếu mỗi ngày đều có thể sống như thế này thì tốt biết bao, tắm nắng, nghe tiếng sóng biển một chút, ngâm chân chém gió, thật giống như thần tiên nha!"

"Sau đó cô xài hết huyền tinh, sau đó mất hết tất cả, linh hồn biến thành linh dịch cho người khác ngâm chân, sau đó game over." A Lê giội nước lạnh.

"A Lê, ngươi thật chán!"

"Bây giờ tư tưởng cô rất nguy hiểm, rất nhiều người chấp hành đều như vậy bị các loại hưởng thụ do xã khu chế tạo làm lóa mắt, cuối cùng cả ngày vui đùa, linh hồn biến thành chất dinh dưỡng của xã khu. Trong xã khu có sòng bạc, có cửa hàng, còn có thể tiêu huyền tinh thuê hoặc mua người làm con rối luyện chế các loại con rối, cô chỉ cần nói ra yêu cầu của mình, những người làm con rối kia đều có thể thỏa mãn cô. Chỉ cần cô có huyền tinh, ở trong xã khu này, chơi ra tới chân trời cũng sẽ không có người quản cô, một khi huyền tinh không còn, đành phải bị đuổi ra ngoài làm nhiệm vụ kiếm tiền, nhưng người đã bị trì trệ không có tinh thần chiến đấu, về cơ bản nhiệm vụ đều sẽ thất bại."

A Lê im lặng không nói, vẻ mặt "Cô hiểu được."

Lâm Tịch như bị sét đánh!

Sao cô có thể quên mất, cô còn ba mẹ lớn tuổi đang chờ cô đến thay đổi vận mệnh, cô phải làm người chấp hành cao cấp, cô muốn quay trở về!

Sắc mặt A Lê hiện lên vẻ nghiêm túc chưa từng có: "Cô cho rằng xã khu này có tình người như vậy, tri kỷ như thế, thật sự vì những người ở bên trong xã khu mà cân nhắc sao? Ngu ngốc! Thật ra chỗ chúng ta, chẳng qua đã từng là một giới tử không gian nho nhỏ mà thôi! Những thứ như biển cả rừng rậm gì đó, tất cả mọi thứ đều là giả! Giống như những thứ cô vừa ăn! Diệu Huyền, chưa bao giờ thiếu người chấp hành, mặt hàng như cô tại Diệu Huyền, còn nhiều hơn người sinh ra trên tinh cầu màu xanh lam kia của cô!"

Coi như là trạng thái linh hồn, Lâm Tịch cũng có thể cảm thấy mồ hôi lạnh đang chảy ròng ròng xuống.

"A Lê, cám ơn ngươi, tôi sai rồi, thật xin lỗi." Lâm Tịch nhìn khuôn mặt vô cùng nghiêm túc của A Lê, lần đầu tiên thành tâm thành ý nói.

Giọng nói A Lê không có một tia nhiệt độ: "Tôi chỉ có lòng tốt nhắc nhở cô một chút, mặc dù tôi rất cần linh dịch để khôi phục, nhưng mà cô chết rồi thì tôi còn có thể tiếp tục lựa chọn người chấp hành đến hợp tác, nhưng mà cô yên tâm, trong đó chắc chắn sẽ không có một người gọi là Lâm Tịch lại xuất hiện!"

Đúng vậy, khi đó cô đã hoàn toàn tiêu tán!

Lâm Tịch ngồi nghiêm chỉnh: "A Lê, tôi đảm bảo sau này cũng sẽ không lười biếng! Đây là lần đầu tiên, cũng là một lần cuối cùng!"

Trên mặt A Lê lóe lên thương cảm: "Trước đây tôi mang mấy người cũng từng nói như vậy, cuối cùng vẫn chết hết. Cô nhớ kỹ, nếu có một ngày cô chết, toàn bộ Diệu Huyền bao gồm tôi, sẽ không có ai vì cô mà có một chút đau buồn nào. Cô chết, vô luận là lúc đang thi hành nhiệm vụ hay là bị xã khu xử phạt, cuối cùng đều bị ngưng luyện thành linh dịch cung cấp cho xã khu sử dụng."

"Ừm! Tôi đã biết, chúng ta bắt đầu đi, tôi còn 3 điểm thuộc tính chưa có thêm vào." Trong ánh mắt trong trẻo của Lâm Tịch lộ ra vẻ kiên định.

A Lê gật đầu, móng thịt vung lên, hỏi: "Vẫn là vũ lực?"

"Ừm!" Lâm Tịch xác định, tạm thời cô sẽ không thêm chỗ khác, vũ lực là trực tiếp và hữu hiệu nhất, ít nhất vào lúc này đối với cô là như vậy.

Sau khi A Lê thêm điểm xong, Lâm Tịch đột nhiên nhớ tới gì đó, hỏi: "Tôi cảm thấy có đôi khi, tâm trạng của tôi sẽ bị nguyên chủ ảnh hưởng thậm chí xung quanh, có cách nào khống chế không?"

"Có, trong cửa hàng có một loại công pháp, gọi là << Ngưng Tâm Quyết >> có thể để cô bình tâm tĩnh khí, thần hồn vững chắc, cần tiêu hao 20 huyền tinh, xác định đổi sao?" A Lê hỏi.

"Đổi." Lâm Tịch gật đầu. A Lê điểm một cái trên màn hình, Lâm Tịch nhìn thấy số lượng huyền tinh của cô lại giảm bớt 20, sau đó trong đầu đột nhiên có thêm một quyển sách lơ lửng, Lâm Tịch lựa chọn học tập, lập tức cảm giác đầu óc thông suốt.

Lâm Tịch lại hỏi: "Tôi còn có chuyện không rõ, tại sao lúc tôi còn là thí luyện giả trong nhiệm vụ trên hải đảo kia, học tập hai mươi Đoạn Cẩm rất nhanh, mà đổi sang thế giới An Tử Hàm này, thì vô cùng chậm chạp?"

A Lê nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói: "Thứ nhất, trong nhiệm vụ cô sử dụng cơ thể có tư chất khác nhau, cỗ thân thể của Lương Băng Băng kia, là kỳ tài võ học chân chính, mà An Tử Hàm và bản thể của cô tư chất không kém nhau lắm, cho nên rất chậm. Thứ hai, thế giới nhiệm vụ không đồng ý, Thiên Đạo áp chế tương đối lợi hại, nhưng nó không phải là hoàn toàn không thể."

Vẻ mặt A Lê đột nhiên lộ ra một tia kỳ quái: "Nếu có một ngày, cô tu tập công pháp vượt qua sự áp chế của Thiên Đạo, như vậy cô có thể tùy ý sử dụng!"

Đôi mắt Lâm Tịch suýt chút nữa trừng ra ngoài: "Còn có loại thao tác này? Không thể nào, ai có thể vượt qua Thiên Đạo!"

A Lê lại nở nụ cười của nàng Mona Lisa: "Không nên gấp gáp, chỉ cần cô không chết, một ngày nào đó cô sẽ sáng tỏ!"
Bình Luận (0)
Comment