Mắt thấy đã gần đến buổi trưa, Tư Minh Hạo lại kiên trì đến tìm Lâm Tịch.
"Minh Nguyệt, tớ có lời muốn nói với cậu, chúng ta ra ngoài nói chuyện được không?" Tư Minh Hạo cảm thấy mình đã cúi đầu.
Lâm Tịch đang hăng hấu chiến đấu với << Kế toán cơ bản >> trong tay, những con số kia đã hoàn toàn khiến cô biến thành thuốc diệt muỗi.
"Lời hay không che giấu người khác, che giấu người khác không có lời hay, cậu và Minh Nguyệt có lời gì, nói tại chỗ này đi." Dịch Dương lạnh lùng nói.
Tư Minh Hạo hung dữ nhìn chằm chằm Dịch Dương một cái: "Cậu là gì? Dám nói chuyện với tôi như vậy?"
"Cậu lại là thứ gì, dám nói chuyện với Minh Nguyệt như vậy!"
"Tôi.. Tôi là bạn trai cô ấy, là chồng tương lai của cô ấy!" Lúc Tư Minh Hạo nói lời này, trong lòng anh ta cũng rất mâu thuẫn.
Dịch Dương còn muốn chế giễu, Lâm Tịch đưa tay ngăn anh ta lại: "Được rồi, nếu cậu đã nói mình là bạn trai tớ, vậy thì tớ cho cậu cái mặt mũi này. Chúng ta ra ngoài nói chuyện."
Tần Minh Nguyệt gần như thấp hơn Tư Minh Hạo một cái đầu, xem như chênh lệch chiều cao dễ thương nhất đi, nhưng trên khí thế lại vững vàng chiếm thượng phong.
Cứ nói đi, cao như vậy có ích lợi gì? Nói chuyện cùng lão tử chẳng phải đều ăn nói khép nép?
Tư Minh Hạo do dự một chút, vươn tay ra giống như thân mật kéo cánh tay Lâm Tịch.
Lâm Tịch liếc nhìn bóng hình xinh đẹp màu trắng bên ngoài cửa sổ, được rồi, dù sao cũng là buồn nôn, dứt khoát buồn nôn một lần là đủ! Vì vậy nhẹ nhàng tựa đầu vào bờ vai Tư Minh Hạo, nếu như không biết trước đó có mâu thuẫn tại câu lạc bộ võ thuật, giờ phút này đi ra phòng học quả thật là một đôi bích nhân. Nam đẹp trai như ánh mặt trời, cao lớn tuấn lãng, nữ mặt mũi sáng ngời, xinh đẹp vô song, cầm tay cùng đi thì thào nói nhỏ, đẹp như tranh vẽ.
Nhưng mà, người cẩn thận sẽ phát hiện, ánh mắt Tư Minh Hạo mang theo từng sợi lưu luyến đang nhìn thiếu nữ áo trắng bên cửa sổ, mà Tần Minh Nguyệt trong bộ váy đỏ trương dương đang rúc đầu vào vai thiếu niên, khóe miệng ngậm lấy nụ cười lạnh lẽo.
Bên cửa sổ thiếu nữ áo trắng cúi thấp đầu, thỉnh thoảng nghiêng mắt nhìn mang theo nồng đậm u oán.
Ha hả!
Gian tình thứ này, dù có che miệng chặt đến đâu cũng sẽ lộ ra từ ánh mắt, hai người này mắt đi mày lại như vậy, cho rằng lão nương mù rồi?
Lâm Tịch ngẩng đầu: "Tư Minh Hạo, chúng ta đi đâu?"
Giọng nói nhỏ nhẹ hiếm thấy, như thể đã thật sự quên mất những chuyện xấu xa kia.
Cuối cùng hai người đến vườn tùng bách.
Ngươi hỏi tại sao không đến vườn hoa hồng cảnh sắc hợp lòng người? Nói nhảm, vườn hoa hồng là nơi mang theo người yêu, Tần Minh Nguyệt xứng sao!
Tư Minh Hạo nói nhăng nói cuội, nhanh chóng di dạo xong vườn tùng bách, mới lắp ba lắp bắp nói rằng hi vọng cô có thể ra mặt khuyên nhủ Dịch Dương, buông tha chuyện để bọn họ thực hiện lời hứa.
Lâm Tịch rất khó xử: "Không phải tớ không giúp các cậu, là Dịch Dương quá bướng bỉnh, cậu ấy nói các cậu nhục nhã cậu ấy như vậy, nhất là Tiền Dao Dao, vậy mà châm chọc cậu ấy là nhân yêu, vô luận như thế nào cậu ấy cũng nuốt không trôi khẩu khí này."
Tư Minh Hạo: "Coi như cho tớ một chút mặt mũi cũng không được sao?"
Lâm Tịch: Mẹ kiếp, mặt của ngươi đã lớn như vậy, còn cần chúng ta nể tình sao?
Tư Minh Hạo hạ thấp tư thái, mềm giọng nhẹ lời, cuối cùng Lâm Tịch đồng ý đi tìm Dịch Dương nói một chút.
Sau khi kai người tách ra Tư Minh Hạo gần như là một đường chạy đến vườn hoa hồng, trong lòng rất chán ghét hành vi của mình, cảm thấy mình rất giống những tên trai lơ bán nhan sắc kia. Vì có thể đạt được phê duyệt, anh ta bán tình cảm của mình làm bộ thích Tần Minh Nguyệt, bây giờ vì Triển Vân Linh và mình không cần phải mất mặt trước công chúng vào ngày mai, anh ta lại bán chính mình lần nữa.
Tư Minh Hạo gần như cắn nát hàm răng: Hôm nay khuất nhục, một ngày nào đó sẽ đòi lại gấp bội trên người Tần Minh Nguyệt! Cô gái dối trá này, anh ta cũng đã ăn nói khép nép cầu xin cô, thế mà còn muốn làm bộ làm tịch như vậy, người nào chẳng biết Dịch Dương mặt cương thi kia chỉ nghe lời cô. Chẳng qua chỉ là một câu nói, thật sự coi mình là Công chúa?
Buổi chiều, Lâm Tịch mang vẻ mặt hưng phấn đi tìm Tư Minh Hạo. Nhìn thấy vẻ mặt Tần Minh Nguyệt như thế, trong lòng Tư Minh Hạo một trận nhẹ nhõm, xem ra chắc chắn đã nói ổn thỏa, coi như cô còn thức thời!
* * *..
"Cậu nói cái gì? Tần Minh Nguyệt ra mặt, Dịch Dương cũng chỉ chịu miễn một người?" Tiền Dao Dao thét lên, vốn đang cho rằng ngày mai không cần mất mặt, chỉ có thể miễn đi một người, dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết không tới phiên cô ta!
"Vậy làm sao bây giờ?" Trong mắt Triển Vân Linh châu lệ ướt át: "Cậu không thể nghĩ ra cách giải quyết nữa sao?"
Tư Minh Hạo ủ rũ, Tần Minh Nguyệt đã chắc chắn với anh ta, nói Dịch Dương bảo rằng, lại đi giày vò khốn khổ, sẽ hủy bỏ danh ngạch duy nhất này. Triển Vân Tiêu nhìn thoáng qua chị gái lung lay sắp đổ, hung hăng cắn môi dưới: "Minh Hạo, danh ngạch này, cho chị của tớ đi."
"Vậy tớ phải làm sao bây giờ?" Coi như đã đoán được kết quả, Tiền Dao Dao vẫn không cam lòng.
Triển Vân Tiêu quét qua một ánh mắt xem thường: "Nếu như không phải cô nhiều chuyện, nhất định phải đưa ra yêu cầu kia, bây giờ chúng ta sẽ gặp phải tình cảnh như thế này sao?"
Ngu ngốc!
Cho tới bây giờ Tiền Lâm Lâm vẫn luôn giữ im lặng nhỏ giọng nói: "Chị, nếu không em thay chị đi."
Đúng nha, hai mắt Tiền Dao Dao tỏa sáng: "Này, đúng nha, vậy mày đi đi, nếu tao làm chuyện mất mặt như thế, sau này làm sao gặp người khác!" Lần đầu tiên cô ta cảm thấy, có Tiền Lâm Lâm kẻ thấp hèn bại hoại ở bên người, thật đúng là có chỗ tốt, thảo nào mẹ nói coi như là thêm một người hầu không cần tiền.
Đối với người ngu xuẩn như Tiền Dao Dao, mấy người bọn họ đã không muốn lại giải thích với cô ta, lúc trước ký tên là Tiền Dao Dao, Dịch Dương và Tần Minh Nguyệt là người dễ nói chuyện như vậy? Nếu như cách này có thể thực hiện, bọn họ tùy tiện đều có thể tìm được người để thay thế.
Sau đó trước khi đến giữa trưa ngày hôm sau, Tiền Dao Dao khó được bố thí cho Tiền Lâm Lâm vài vẻ mặt tươi cười, dù sao không có cô ta ở đây, hôm nay mình sẽ rất mất mặt.
Về phần Triển Vân Tiêu, trong lòng cô ta có hơi thất vọng, thay vì nói Tiền Dao Dao nhanh chóng di tình biệt luyến Triển Vân Tiêu là bởi vì mê luyến anh ta, còn không bằng nói là hâm mộ sự cưng chiều của anh ta đối với chị mình.
Hôm qua, lúc nghe nói có thể miễn một người, Triển Vân Tiêu không nói hai lời đã trực tiếp đưa cơ hội cho Triển Vân Linh, trong lòng Tiền Dao Dao cảm thấy rất khó chịu. Dù nói người ta là chị em ruột, nhưng mà nếu như có thể nói, tương lai Triển Vân Tiêu là người mình muốn ở cùng cả đời, ở giữa luôn luôn có thêm một người chị gái, mặc dù Tiền Dao Dao rất thích rất hâm mộ Triển Vân Linh, nhưng mà bây giờ nhìn thấy cô ta, lại không hiểu sao có hơi không thích.
Dựa vào cái gì cô ta không cần làm bất cứ chuyện gì đã có người thay cô ta xông pha khói lửa chứ? Thậm chí Tư Minh Hạo thà rằng bản thân mình mất mặt cũng phải bảo vệ cô ta.
Đường chạy vòng quanh sân thể dục đã đông nghìn nghịt người từ sớm, gần như toàn bộ giáo viên và học sinh của trường, đoán chừng ngay cả nhân viên vệ sinh cũng đến xem cuộc chạy cự li dài trăm năm khó gặp một lần này.
Hôm qua, lúc nhường ra cơ hội, trong lòng Tư Minh Hạo vẫn kiêu ngạo, nhưng bây giờ đứng trước trường hợp như vậy, trong lòng của anh ta cũng ẩn ẩn có một chút hối hận, dù sao mình cũng là người thừa kế tương lai của Tư gia, mà Vân Linh chỉ là con gái mà thôi, thời điểm đối mặt với mọi người ít hơn anh ta rất nhiều. Nhìn cô gái xinh đẹp dịu dàng bên cạnh giống như hoa sen, lần đầu tiên dùng tay nhỏ lặng lẽ nắm một ngón tay của anh ta, dáng vẻ lưu luyến không rời, Tư Minh Hạo lại cảm thấy, tất cả mọi thứ đều đáng giá!
Toàn bộ đường băng, không, toàn bộ sân thể dục đều trống rỗng, đầu óc Tư Minh Hạo cũng trống rỗng, anh ta không biết mình làm thế nào ở trên đường băng, cũng không biết khi nào bắt đầu chạy.
Lúc này, chỉ nghe một giọng nói không có nhiệt độ truyền đến: "Hình như còn có một câu nói mấy vị quên mất rồi!"