Còn một lý do nữa khiến đám sư tử âm thầm chờ ở chỗ này là vì hi vọng bi kịch của chúng nó cũng phát sinh ở trên người đàn sói, có nạn cùng chịu nha, bằng cái gì lạc đà chỉ công kích bọn chúng?
Thật ra thì hiện tại Lâm Tịch có thể dùng tinh thần đâm trực tiếp thu thập lạc đà, nhưng cô không có làm như vậy, thứ nhất là muốn để đám sói con rèn luyện phối hợp đoàn đội một chút, thứ hai là cô dùng tinh thần đâm đánh ngã lạc đà với hình thể lớn như vậy sẽ không có dư lực mở ra rađa quét nhìn, còn có một đám sư tử chờ xem kịch đấy.
Bản thân Lâm Tịch cũng không có ra tay, chỉ ở một bên dùng tinh thần câu thông chỉ huy đàn sói, chủ yếu là dạy bảo đám sói con sử dụng thế mạnh và tránh điểm yếu như thế nào, công kích lạc đà đồng thời không để mình bị tổn thương.
Sư Vương càng xem càng thất vọng.
Càng xem càng kinh hãi.
Đây mẹ nó rốt cuộc là sói gì vậy, nói tất cả bọn nó đều là câm điếc cũng không phải, thời điểm bắt đầu hù dọa lạc đà còn gào thét rất to đấy. Nhưng trong suốt trận chiến đàn sói vậy mà không rên một tiếng.
Mẹ nó, im lặng là vàng sao?
Đáng sợ nhất là đàn sói tiến thối có độ, phối hợp liền mạch, ngay cả những con sói non này cũng hung dữ không biết sợ hãi.
Kết quả cuối cùng là, đàn sói lấy 0 tổn thương thành công giết chết lạc đà, sau đó làm thành một vòng tròn, chờ Lang Vương ăn cơm.
Hiện tại Sư Vương đã không dám đi tống tiền, có phải bọn sói này quá quỷ dị hay không!
Tiếp theo Sư Vương nhìn thấy một màn khiến nó trở thành cơn ác mộng cả đời này: Chỉ thấy con sói trắng lớn như con bê kia, thế mà nắm một thanh dao găm trong móng vuốt, không vội không hoảng đang cắt bướu lạc đà, mà những con sói kia thì lười biếng trông chừng cho lão Đại của bọn nó, xem ra đã tập mãi thành thói quen.
Trong nháy mắt Sư Vương cảm giác chính mình hóa chó.
Lang Vương biết ma thuật, ta cũng gánh không được nha!
Các nương tử, rút lui!
Sư Vương huýt một tiếng, chúng sư rời đi.
Lâm Tịch không biết là, sau đó trong đàn sư tử lưu truyền một lời cảnh cáo: Chỉ cần trông thấy Bạch Lang Vương dẫn dắt đàn sói, một câu -- tranh thủ chạy!
Bởi vì đó không chỉ là một con sói, đó là một con sói tinh! Cầm một thanh dao găm, đi săn vô cùng phong tao. Nhìn thấy nó mau chạy trốn, nếu không sẽ biến thành bánh bao.
Đàn sói đều đâu vào đấy ăn no nê bữa cơm chiến, từng con sói vô cùng kiêu ngạo, lão Đại trên thảo nguyên thì như thế nào, còn không phải cũng bị Vương dọa sợ đến mức tè ra quần!
Thật ra sở dĩ Lâm Tịch lựa chọn chiến một trận với sư tử, nguyên nhân chủ yếu nhất cũng không phải là do đồ ăn khan hiếm, cô nhớ rất rõ, xuyên qua sa mạc sẽ có một mảnh ốc đảo, nơi đó tụ tập một đám sư tử cực kỳ hung hãn.
Lâm Tịch muốn để đàn sói luyện tay trước một chút, tương lai gặp sư tử trong lòng cô cũng có chút chuẩn bị.
Có tiền lệ thành công chiến thắng đàn sư tử một lần, đàn sói cũng sẽ không quá e ngại bọn chúng.
Hai cái bướu lạc đà nhét đầy ba lô Lâm Tịch. Dạ dày sói tuyệt đối là co dãn, bọn chúng đã có thể ăn mấy chục cân thịt trong một lần, cũng có thể chịu đói chịu khát không ăn uống trong khoảng thời gian dài 1-2 tháng.
Đây là bữa tối phong phú nhất từ khi tiến vào sa mạc đến nay. Sau khi ăn uống no nê, không nên lặn lội đường xa. Lâm Tịch thăm dò một chút gần đây, cũng không có nguy hiểm tiềm ẩn gì, tìm một nơi thích hợp để nghỉ ngơi và phục hồi cách xa cái xác lạc đà.
Không ở gần thi thể lạc đà là bởi vì lúc hừng đông sẽ có kền kền nghe tiếng mà tới, bọn chim này chính là đám ruồi trong sa mạc, rất làm người ta chán ghét.
Khi mặt trời lên, đàn sói lần nữa bước lên hành trình. Những con sói trưởng thành bảo vệ đám sói con ở giữa, lão sói Bác thỉnh thoảng nhắc đám sói con không được tùy tiện đi ra ngoài, sẽ dẫm phải bò cạp có độc mà bỏ mạng.
Nhìn dáng vẻ tuổi già sức yếu của lão sói Bác, không hiểu sao Lâm Tịch lại nghĩ tới bà nội tóc bạc khi còn ở nhà trẻ, cũng hết lần này đến lần khác không sợ làm phiền người khác lải nhải như thế này, không nên như vậy, không cho phép như thế. Nhớ lại lúc đó các bạn nhỏ đều rất chán ghét bà, cho đến khi có một lần bà dùng thân thể bảo vệ một người bạn nhỏ, chính mình lại bị xe gắn máy lao vùn vụt tới đụng ngã, hình như tất cả mọi người bị dọa sợ đến mức khóc lên, bà lại cười nói với mọi người không có việc gì, đợi một lát bà sẽ đứng lên.
Nhưng rốt cuộc bà cũng không có đứng lên..
Những năm tháng sau này, mỗi lần Lâm Tịch nhớ tới bà, trong lòng cũng không có loại cảm xúc phiền chán hồi nhỏ kia, chỉ có nhàn nhạt ấm áp và một chút khổ sở.
Lâm Tịch nghĩ đến, chờ bình an đến vùng đất phía bắc, sẽ để lão sói Bác an tâm dưỡng lão đi, thật ra bà ngoại sói này cũng rất vất vả.
Theo trời đông giá rét đến, sự chênh lệch nhiệt độ trên sa mạc càng ngày càng lớn, trên cơ bản đã không có động vật, thực vật có thể trông thấy cũng càng ngày càng ít, chỉ thỉnh thoảng có thể nhìn thấy vài cây Chi Dương chết héo bên đáy sông khô khốc, tư thái vô cùng kỳ quái xoát cảm giác tồn tại.
Lâm Tịch vẫn luôn hướng tới loài thực vật được xưng "Sinh ngàn năm không chết, chết ngàn năm không ngã, cũng ngàn năm không tàn" này, cành cây khô héo vặn vẹo trên bức tranh như vậy, tựa hồ đang hướng về phía mọi người nói điều gì đó, biển cát vàng óng ánh, Chi Dương vàng rực rỡ, khiến lòng người xúc động.
Nhưng bây giờ chính mình gặp được, cũng chỉ có như vậy.
Lúc trước nơi này là một dòng sông, trải qua thương hải tang điền, bây giờ cũng chỉ còn lại vài cây Chi Dương chứng kiến nơi đã từng tràn đầy sức sống này.
Lâm Tịch dừng lại bước chân, phía sau đàn sói đi theo đều nghi hoặc nhìn cô, chẳng phải Vương không biết mệt mỏi (cũng không phải), đột nhiên dừng lại như vậy, khẳng định là lại có chuyện xảy ra, chẳng lẽ sư tử lại đưa lạc đà tới? Đàn sói "Ừng ực" nuốt xuống một ngụm nước miếng, các tổ nhỏ xếp hàng đứng vững, chuẩn bị xuất phát!
Nhưng mà Vương của bọn chúng chỉ ngây ngốc đứng đó, dáng vẻ nghiêng tai lắng nghe, cũng không có phát ra chỉ lệnh gì cả.
Lâm Tịch đánh hơi được hơi thở của đồng loại, tiêu chuẩn thấp nhất bảy con.
Đang giằng co cùng chúng nó, là bốn hoặc năm người dường như còn có lạc đà.
Lâm Tịch ra lệnh: Im lặng, đi trong âm thầm!
Thế là chúng sói bao gồm những con sói non đều khẽ bước đi trong âm thầm, cẩn thận từng li từng tí đi theo Vương của bọn chúng.
Trong lòng chúng sói đều cực kỳ vui mừng, xem ra thật sự có lạc đà, bữa ăn ngon bữa ăn ngon!
Vòng qua một cồn cát cực lớn, đàn sói thấy được tình cảnh khiến chúng nó mừng rỡ: Quả thật có lạc đà! Nhưng mà còn có năm người hai chân, trong đó hai người hai chân cầm ống đen trong tay.
Mà cùng hai chân giằng co, là bảy con đồng loại của bọn nó.
So với bầy sói trong đội của Lâm Tịch, bảy con sói này khá chật vật, mẹ nó, làm sao lại có cảm giác đang tự hạ thấp bản thân mình vậy?
Lông tóc khô khốc không sáng bóng chút nào, hai xương sườn nhô ra, bụng lõm, quả thực là da bọc xương! Lại nhìn những con sói cao thấp không đồng đều kia, không có chút nào cao ngạo và ưu nhã của loài sói, hai má gầy gò, hai mắt lồi ra, mặc dù phát ra ánh sáng hung ác, nhưng nhìn thế nào cũng có cảm giác hữu khí vô lực.
Đám anh em này đã nửa năm không được ăn thịt đúng không!
Công việc làm ăn của bảy con sói này không tốt lắm!
Bảy con sói: Chủ yếu là ngành này cạnh tranh quá kịch liệt.
Bảy con sói này hẳn là cũng biết sự lợi hại của ống đen trên tay hai chân kia, cho nên cũng không dám ngang nhiên phát động công kích, nhưng vì quá đói, chúng cũng không chịu rời đi, thế là hai bên cứ ở đây giằng co như vậy.
Hiện tại con mẹ nó thật sự là dùng gậy đánh sói sợ cả hai đầu*.
*đây là một câu tục ngữ dân gian nói về việc dùng gậy đánh sói quả thật không thể làm sói bị thương, vì vậy trong lòng rất sợ hãi và sói cũng sợ người vì vũ khí trong tay họ.
Năm người chỉ có hai khẩu súng, hơn nữa vẫn là loại súng trường 38 Shiki rất quen thuộc. Loại súng 38 Shiki này có nhược điểm chính là tốc độ bắn chậm và lực xuyên thấu mạnh, tạo thành miệng vết thương không gây nguy hiểm đến tính mạng, bình thường ba phát hoặc là năm phát, kể cả viên đạn đã được nạp sẵn cũng chỉ nhiều nhất 6 viên, cho nên bọn họ cũng không dám tùy tiện xuất thủ, chọc giận đàn sói rất có thể sẽ lưỡng bại câu thương.
Mắt chúng sói bốc lên kim quang nhìn sang Lâm Tịch, Vương, lại có lạc đà, xin cho chỉ thị!