Chúng sói nhất trí phản đối, mọi người đi hết, đến lúc đó, ai đi dẫn quái cho lão Đại?
Con ngươi xanh lam của Lâm Tịch đảo qua chúng sói với vẻ uy nghiêm: Nơi này ai là Vương?
Chúng sói: Người.
Lâm Tịch: Vậy nên nghe ai?
Chúng sói: Người! Là người là người vẫn là người!
Lâm Tịch: Tranh thủ hành động, đừng nói nhảm, nhìn chính các ngươi, chẳng lẽ muốn đông lạnh chết rét ở chỗ này sao?
Rét lạnh đối đàn sói cũng không thể tạo thành uy hiếp gì, nhưng vừa ẩm ướt vừa rét lạnh lại là chuyện khác.
Chúng sói không có cách nào, đành phải làm theo lời Lâm Tịch.
Lâm Tịch lấy ra ba miếng thịt máu me đầm đìa từ trong ba lô chia ra đưa cho Ngao và Thụ.
Lâm Tịch chạy đến một chỗ cách đàn sói gần bốn mươi mét đứng yên, thấy Ngao và Thụ đã vào chỗ, mà toàn bộ đàn sói cũng sẵn sàng chuẩn bị qua sông.
Lâm Tịch liên hệ Ngao hành động.
Đầu Ngao đột nhiên hất lên vừa vặn ném miếng thịt còn chảy máu đến vị trí trung tâm dòng sông.
Gần như chưa được một phút, Lâm Tịch triển khai toàn bộ ngũ thức đã cảm thấy bầy cá chen chúc mà tới, Lâm Tịch vội vàng hạ lệnh đàn sói qua sông, cùng lúc đó, Thụ vứt thịt trong miệng xuống, bầy cá sẽ bị miếng thịt Thụ vứt xuống hấp dẫn tiếp tục bơi về phía thượng du, đến lúc đó Lâm Tịch sẽ ném thịt vào trong sông.
Thụ cũng thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, gia nhập vào đội ngũ qua sông.
Lâm Tịch nhìn thời gian không sai biệt lắm, trước khi bầy cá ăn xong thịt, ném miếng thịt trong miệng mình vào trong sông, sau đó ngậm nhánh cây kia dùng tốc độ nhanh nhất mà chạy!
Lúc này đàn sói đã an toàn qua sông, tất cả đều đứng bên bờ sông vô cùng khẩn trương nhìn chằm chằm trong sông.
Vương, người nhất định phải bình an tới đây!
Đợi đến khi Lâm Tịch chạy được một phần ba sông, bầy cá đã ăn xong thịt và tản ra. Dĩ nhiên cũng có một bộ phận bơi về hướng bên này.
Bên bờ chúng sói trông thấy, không khỏi phát ra tiếng gào thê lương, Vương của bọn chúng, còn đang ở trong sông đấy!
Ngao lập tức muốn xông trở về.
Lâm Tịch không kịp giải thích, trực tiếp dùng tinh thần đâm, Ngao mềm nhũn co quắp xuống, biết là Vương không muốn chính mình mạo hiểm. Ngao phát ra một tiếng buồn bã, nếu Vương chết rồi, nó sẽ đi theo Vương!
Nhìn thấy có rất nhiều cá sắp cùng mình gặp nhau, Lâm Tịch không lùi mà tiến tới, tăng tốc chạy sau đó đứng thẳng người lên. Một cú nhảy sào xinh đẹp thuận lợi đến bờ.
Đã có sói phát ra tiếng gào tuyệt vọng, kết quả lại nhìn thấy Vương của bọn chúng yên bình đứng trước mặt!
Trong lúc nhất thời đàn sói đánh trống reo hò, vây Lâm Tịch vào giữa, ngửi cô, liếm cô, còn có con sói cắn lông trên cổ cô nhẹ nhàng lắc lư, gần như từng cái đuôi tạo thành quạt điện chúc mừng Vương của bọn chúng bình yên trở về.
Lâm Tịch bất đắc dĩ, các ngươi đủ chưa, mặt lão tử cũng sắp bị liếm không còn lông.
Nhưng khi cô nhìn thấy từng đôi mắt với từng màu sắc khác nhau nhìn mình, trong sáng, tin cậy, vui vẻ, sùng bái.. Tất cả cảm xúc đều biểu đạt rõ ràng không che giấu chút nào.
Đây chính là sói, một khi bọn chúng lựa chọn ngươi, liền nhất định sẽ phúc họa cùng chịu, sinh tử gắn bó!
Trong hành trình sau đó, Lâm Tịch dẫn dắt đàn sói tiếp tục chú ý cẩn thận tiến lên, né tránh một vũng bùn đầy đỉa, lại dùng nhánh cây đâm chết một con cá sấu ngụy trang thành cây khô chuẩn bị đi săn, Lâm Tịch có chút kỳ quái, cá sấu không nên xuất hiện ở một nơi lạnh như thế.
Mặt đất dần dần trở nên khô ráo mà nhiệt độ không khí cũng giảm xuống, đợi đến khi toàn thân đàn sói đã không còn ướt sũng, vị trí của bọn chúng, đã chuyển từ màu xanh mướt mắt sang màu trắng như tuyết. Gió xoáy cuốn lấy vụn băng đánh ở trên mặt hơi đau một chút.
Giờ khắc này Lâm Tịch lại có một chút may mắn hiện tại cô là một con sói.
Trên mặt lão tử có lông.
Chúng sói: Chúng ta không cảm thấy đây là chuyện đáng giá kiêu ngạo như thế.
Hiện tại đã rất khó nhìn thấy những cây cối cao lớn giống như trong vùng đất ngập nước, thỉnh thoảng sẽ trông thấy một số lùm cây tương đối thấp hoặc là một số cây tường vi.
Mùa đông ở băng nguyên vừa lạnh vừa kéo dài, còn mùa hè chỉ khoảng hai ba tháng, có địa phương ngắn hơn. Một số cây thân thảo* lâu năm sẽ chuẩn bị kỹ càng tất cả mọi thứ trong gió lạnh đìu hiu, một khi mùa hè ấm áp đến, bọn chúng sẽ trực tiếp nở ra đóa hoa xinh đẹp, mà mùa xuân, vẫn như cũ là một mảnh băng thiên tuyết địa.
*thực vật thân thảo có phần thân phía trên mặt đất, vào cuối thời kỳ sinh trưởng sẽ chết khô.
Nơi này nhiều nhất chính là băng tuyết, ngoại trừ hàn băng ngàn năm không thay đổi kia, thứ nhìn thấy nhiều nhất chính là địa y và cỏ rêu.
Nhưng dù sao nó cũng tốt hơn nhiều so với vạn dặm cát vàng.
Bởi vì chẳng những có thể trông thấy một chút thực vật, còn có những tảng đá lộ ra trong băng tuyết, ngẫu nhiên còn có thể trông thấy các loại động vật chịu rét.
Nhìn thấy đàn sói khổng lồ như vậy đang hành động, những động vật này đều tự động né tránh.
Khi đi qua những ngọn núi tuyết và bãi đá, Lâm Tịch liên tục căn dặn đàn sói, nhất là đám sói con thích náo loạn, không được đi gần những tảng đá không có góc cạnh, càng không được tru lên.
Bình thường mà nói, tảng đá như thế cũng không quá ổn định, căn bản là lăn xuống từ trên cao.
Mặc dù mùa xuân, cỏ cây tạm thời không có dấu hiệu khôi phục, nhưng có nhiều chỗ đã tan băng. Bọn chúng một đường đi qua, thường xuyên nghe thấy tiếng tuyết lở "Ầm ầm" không ngừng vang lên bên tai, khiến Lâm Tịch cũng có chút hãi hùng khiếp vía.
Có đôi khi ngươi nói chuyện lớn tiếng cũng sẽ khiến một trận tuyết lở, càng không nói đến đàn sói kêu gào thê lương. Ở một nơi dãy núi vây quanh như thế này, nếu như ngộ nhỡ con sói nào đó có tâm tình tốt gào lên một tiếng, chẳng phải đàn sói sẽ toàn quân bị diệt trong nháy mắt?
Cho nên ở nơi như thế này, Lâm Tịch thậm chí hạ lệnh không được phép đi săn, phòng ngừa phát ra tiếng động gì đó, an toàn là trên hết.
Dù sao muốn ăn cái gì cũng rất dễ dàng, trong ba lô của cô có rất nhiều, chẳng những có thịt rừng, còn có tôm cá tươi.
Đợi đến khi địa thế dần dần trở nên bằng phẳng một chút, cuối cùng Lâm Tịch cũng tìm được một nơi tránh gió được tạo ra từ hai tảng đá lớn, mang theo đàn sói ở đây đơn giản nghỉ ngơi một chút, Lâm Tịch lấy thịt từ trong ba lô ra phân cho mọi người.
Có thể do thời tiết quá lạnh, lúc phát đến lão sói Bác, Lâm Tịch nhìn động tác của nó cũng trở nên chậm một chút, lúc lão sói Bác lấy khối thịt phân cho nó, Lâm Tịch câu thông nó: Bác, chịu đựng, chúng ta sắp đến rồi.
Con ngươi tái nhợt của lão sói Bác nhìn Lâm Tịch, mặc dù cũng tu tập thôi thể thuật, nhưng nó cũng không học được cách dùng tinh thần lực cùng Lâm Tịch câu thông, có thể bởi vì lớn tuổi.
Nó lộ ra biểu tình rất hài lòng và hiền lành, yết hầu phát ra tiếng dịu dàng ngoan ngoãn, nhìn một chút những con sói non do nó chăm sóc đã lớn lên, lần nữa lộ ra biểu tình tiêu chuẩn của sói bà ngoại, sau đó bắt đầu tự ăn.
Thức ăn chỗ này cũng không thiếu thốn, ra khỏi nơi này phía trước trên cơ bản đều là vùng đất bằng phẳng, có thể yên tâm đi săn. Cho nên Lâm Tịch phân đủ số lượng cho mọi người. Đây là bữa ăn ổn định nhất kể từ khi từ khỏi ốc đảo.
Hiện giờ mọi người hồi tưởng lại lộ trình ngắn ngủi nhưng đầy nguy hiểm trong đầm lầy kia, tất cả đều hoảng sợ một trận.
Nhất là đám cá Vương gọi là "Cá răng sói" kia, nếu như không phải Vương quyết định thật nhanh, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Nếu đã gọi là cá răng sói, sao lại cắn sói chứ? Đúng là một đám quên nguồn quên gốc!
Đột nhiên Lâm Tịch nghe thấy tiếng động lạ do bầy sói truyền đến từ tảng đá bên ngoài, thậm chí còn phát ra tiếng tru dài ngắn khác nhau!
Trong đó có một tiếng đặc biệt thê lương dường như đến từ sói đen Thụ!
Những con sói khác phát ra tiếng kêu cảnh báo, mà tiếng kêu của Thụ, thì là.. Bị thương!
Lâm Tịch quay người lập tức chạy ra ngoài. Chỉ thấy Thụ che chở một con sói non run lẩy bẩy nằm ngửa trên mặt đất, cách đó không xa thế mà đứng thẳng một con gấu ngựa!