Lâm Tịch nhìn bả vai đang chảy máu của mình, mặt ủ mày chau tự nói: "Chậc, hôm trước ngón tay bị cắt đứt, khó khăn lắm hôm nay mới kết vảy, kết quả lại bị thương. Anh trai này, anh xem một chút hôm nay anh còn tiện đường không? Đưa tôi đi băng bó một chút?"
Hiện giờ coi như bắt về nhà cũng là uổng phí, A Đóa đã nói, chỉ cần trên người cô có vết thương chưa khép lại, đều sẽ tạo thành tổn thương đối với linh hồn Cố Yên Nhiên.
Tu Hằng đành phải thay đổi nụ cười thân thiết, đóng vai một anh tài xế tốt.
Hai người đều vô cùng ăn ý bỏ qua vụ bắt cóc vừa rồi cùng bọn cướp còn đang giả vờ bất tỉnh nằm trên mặt đất.
Tùy tiện tìm một phòng khám băng bó vết thương.
Kỳ thật Lâm Tịch là người có chừng mực, miệng vết thương tuy rộng như không sâu, có thể là do cắt lớp da ngoài, đụng phải một chút da bên trong, nhìn thấy rất đáng sợ, khoảng hơn mười ngày sẽ khôi phục.
Ra khỏi phòng khám Tu Hằng ngoan ngoãn đưa Lâm Tịch về nhà.
Đến cửa chính, Tu Hằng hỏi: "Không mời anh vào ngồi một chút?"
"Không được!" Lâm Tịch chém đinh chặt sắt: "Tôi không phải loại con gái tùy tiện kia, anh còn chưa mang tôi ngồi du thuyền xa hoa du lịch vòng quanh thế giới, chưa ở trên khinh khí cầu cao 2000 mét cưỡng hôn tôi, chưa phủ kín hoa hồng trên cả cánh đồng hướng về phía tôi nói lời yêu, sao tôi có thể cho phép anh tùy tiện tiến vào nhà được chứ?"
Mẹ nó!
Đồ thần kinh!
Tu Hằng xoay người rời đi, khởi động xe, chạy thục mạng nhanh như chớp.
Lâm Tịch cảm thấy chắc chắn sau lần này Tu Hằng sẽ không đến nữa.
Nhưng hiển nhiên cô đã đánh giá thấp sức hấp dẫn của mình.
Một tuần lễ sau, Tu Hằng lại xuất hiện, lần này trực tiếp xuất hiện tại cửa nhà Lâm Tịch.
Mặc dù trên mặt anh ta vẫn mang theo nụ cười, lại ẩn ẩn có chút lo lắng không dễ dàng phát hiện.
Lâm Tịch cảm nhận được sát ý trên người Tu Hằng.
Đây là.. Đoán chừng vết thương gần tốt, tranh thủ thời gian đến "Đón" mình đến Tu gia?
Một chiếc Jaguar XJ Sentinel dừng tại cửa ra vào, đã không phải là chiếc xe trông thì ngon mà không dùng được của Tu Hằng lần trước, nghe nói chiếc Jaguar XJ này ngay cả lựu đạn cũng có thể chống đỡ, thật đúng là để mắt cô.
Lâm Tịch ý vị thâm trường nhìn thoáng qua lái xe đang run rẩy cả người.
Lần trước là bọn cướp, lần này là lái xe, thật đúng là đa tài đa nghệ!
Lái xe bị Lâm Tịch nhìn toàn thân phát run.
Lần này trước khi đến, Tu Kim Sinh âm trầm nhìn anh ta: "Nhất định phải cùng thiếu gia mang cô gái kia lành lặn trở về. Nếu không, gộp cả sai lầm lần trước hai tội cùng phạt!"
Thật sự không liên quan tới anh ta, cô gái kia quả thực chính là đồ điên, cố ý đụng vào dao trong tay anh ta, anh ta muốn tránh cũng không thể tránh!
Lâm Tịch thản nhiên cười: "Anh xác định muốn tôi lên xe?"
Tất nhiên xác định rồi, điều này còn phải hỏi sao?
Đợi đến khi xe đi ngang qua cửa hàng có quy mô lớn nhất của Tu gia tại thành phố S, Lâm Tịch lấy tay vỗ lái xe phía trước một cái: "Chờ một chút!"
Lái xe kém chút sợ tè ra quần, chị hai, cô đừng kiếm chuyện nha, tôi trên có mẹ già hơn tám mươi tuổi, dưới có con trai mới mười tám tháng tuổi phải nuôi sống, cầu cô cho con đường sống!
Lâm Tịch nói: "Tôi đột nhiên nhớ tới có nhiều thứ cần phải mua."
Lái xe:.
Tu Hằng:.
Mua cái gì cô cứ nói, có yêu cầu gì đều dễ thương lượng, trước tiên dịch chuyển lưỡi dao trên cổ mình ra chỗ khác có được hay không?
Lái xe gần như cũng muốn nói, tâm tình không tốt ngài chém tôi hai đao cũng được, tuyệt đối đừng làm mình bị thương, một cọng tóc của ngài cũng có thể đổi tính mệnh cả nhà chúng tôi đấy!
Cô như vậy một lời không hợp liền tự mình hại mình là muốn náo loạn kiểu gì?
Tu Hằng cũng rất bất đắc dĩ, có phải đầu óc cô gái này bị lừa đá hay không, thế mà dùng thân thể của mình uy hiếp người khác!
Lão tử lại mẹ nó không phải là cha cô!
Nhưng hết lần này tới lần khác dạng uy hiếp này thật đúng là mẹ nó có tác dụng!
Từ đầu đến cuối ngón tay trắng nõn của Lâm Tịch vẫn kẹp lấy lưỡi đao sắc bén kia.
Cô nghiêng đầu mang nụ cười ngây thơ trên khuôn mặt, ngón tay kẹp lấy lưỡi dao giống như đang vuốt ve cổ của mình. Tu thiếu gia và lái xe đi bên cạnh cô, nhìn rất giống hai tùy tùng.
Trên thực tế thật sự là hai tùy tùng, chỉ cần một ánh mắt Đại tiểu thư liếc qua, bọn họ phải một người cầm đồ một người xoát mặt tính tiền.
Sắc mặt hai người đều khó coi.
Làm hại lão tử tự khiến mình bị thương chảy máu hai lần liên tiếp, các người không ra chút máu làm sao được?
Cha Lê mẹ Lê mỗi người một chiếc đồng hồ Movado, em trai Lê chính là notebook và điện thoại, mỗi người hai bộ quần áo..
Cứ thích dáng vẻ các người không quen nhìn tôi lại không có cách nào với tôi đấy.
Không cam lòng đưa Lê Tiểu Huân bình yên vô sự trở về, hai người mới hậu tri hậu giác phát hiện, không ngờ chuyến này đến chính là vì cùng bà cô này mua sắm.
Một lần tiêu xài hơn 10 vạn, sắc mặt Tu thiếu gia còn đen hơn đáy nồi, nhớ tới vẻ mặt Lê Tiểu Huân cười mà như không cười hỏi anh ta "Anh xác định muốn tôi lên xe" trước khi lên xe, anh ta đã sắp nôn chết rồi.
Tu Hằng cảm thấy rất có thể là tin tức vô ý để lộ, cô gái này biết được gì đó, nếu không làm sao lại lần lượt dùng tính mạng của mình uy hiếp người khác?
Chỉ cần đầu óc không có nước ai cũng sẽ không làm như thế.
Lái xe kiêm bọn cướp thì nghĩ đến, có phải trong tay cô gái này có thứ gì bí mật mà Tu gia không thể cho ai biết? Bọn họ mới sợ ném chuột vỡ bình như vậy?
Càng nghĩ càng thấy mình biết quá nhiều, rất có thể bị diệt khẩu, tay nắm vô lăng của lái xe cũng đang run rẩy, không chú ý một chút, chỉ nghe một tiếng "Rầm," giống như đụng phải gì đó.
Xe đã chạy ra ngoài được một đoạn, Tu Hằng ổn định lại tâm thần đang chuẩn bị xuống xe, phát hiện đụng vào một con chó hoang, mắng một tiếng "Xúi quẩy" quyết đoán mệnh lệnh lái xe mau chóng rời đi.
Hai người vội vàng rời đi cũng không nhìn thấy Lâm Tịch đi mà quay lại, đang ngồi xổm nhìn con chó hoang đã thoi thóp kia..
Hiện tại linh hồn Cố Yên Nhiên đã hết sức yếu ớt, lại tìm không thấy thân thể phù hợp, sẽ tan thành mây khói!
Loại tình huống này của cô ta khác hẳn tử vong tự nhiên, không có cách nào tiến vào luân hồi, không thể kịp thời chiếm được thể xác để nương thân, sẽ hoàn toàn tiêu tán.
Cố gia đã triển khai liên hoàn đoạt mệnh thúc giục đối với Tu gia.
Buổi tối hôm đó, A Đóa trở lại nhà chính Tu gia.
Khi Tu Hằng nghe A Đóa đề nghị từ bỏ thân thể Lê Tiểu Huân mà trực tiếp chọn Lục Na, lập tức xù lông!
Tại sao buổi sáng không nói cho anh ta biết?
Anh ta vừa cống hiến hơn mười vạn tệ cung cấp cho cô gái kia tiêu xài!
Chút tiền này đối với Tu Hằng mà nói là chín trâu mất một sợi lông mà thôi, nhưng mấu chốt là trái tim bị tàn phá của anh ta! Lòng tự tôn bị tổn thương!
Con mẹ nó!
Tu Hằng mạnh mẽ đứng dậy muốn ra ngoài.
"Hằng, con thế này là muốn làm gì?" Tu Kim Sinh trầm giọng hỏi anh ta.
"Nhiều ngày như vậy vẫn luôn bị cô gái khốn kiếp kia đùa giỡn, con nuốt không trôi một hơi này, hiện tại đã cô ta vô dụng, đương nhiên là muốn tìm cô ta xuất một chút ác khí trong lồng ngực này, nếu không cô ta còn tưởng rằng muốn tùy tiện đừa giỡn ai cũng được!"
Trên thực tế, tiền dâm hậu sát sau đó băm cho cá ăn cũng không thể bình ổn lửa giận trong lòng Tu Hằng!
Anh ta đã suy nghĩ vài phương án đến hồi báo tiện nhân đáng chết này!
"Con đứng lại đó cho cha! Hiện giờ là lúc nào, còn không biết nặng nhẹ như thế! Là cô gái không đáng giá nhắc tới kia quan trọng hay là Cố gia quan trọng! Bây giờ con không giữ được bình tĩnh, bảo cha làm sao có thể yên tâm giao công ty lại cho con! Chuyện có nặng nhẹ, trước hết nghe A Đóa nói hết lời mới quyết định!"
Lời nói của Tu Kim Sinh giống như một cái tát, đem lý trí nhét trở lại trong đầu Tu Hằng.
A Đóa nói: "Hai ngày nay tôi tìm được bát tự Lục Na, phát hiện mặc dù sinh nhật cô ta chênh lệch với Cố Yên Nhiên rất nhiều, thuộc tính Ngũ Hành lại phù hợp hơn Lê Tiểu Huân. Cho nên tôi đã lấy mẫu trùng vốn dĩ cho Lê Tiểu Huân về đổi cho cô ta."