Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 259

Tả Mục thân cao đoán chừng khoảng một thướt tám, dáng vẻ đường đường, ngày bình thường thích đeo một thanh kiếm trên hông, trên chuôi kiếm và vỏ kiếm khảm rất nhiều bảo thạch quý báu. Không có việc gì thì hẹn ba đến năm tên thư sinh, uống say thì lên đèn xem kiếm, nhìn rất có phong thái của danh sĩ phong lưu.

Tả Mục được xem như là một công tử nổi tiếng trong kinh thành, cũng có không ít fan hâm mộ.

So với một đám thư sinh vai không thể gánh tay không thể nâng, nhìn Tả Mục quả thật mạnh mẽ hơn nhiều, luôn cảm thấy mình là người giỏi cả văn lẫn võ, vì vậy lần này mới có thể trở thành Thảo Nghịch tướng quân.

Trước khi đi, đường muội nhà mình đã nói Vạn Lâm Huyện chính là Huyện nghèo nổi tiếng trên toàn bộ Đại Sở, tên Tri huyện nghèo kiết hủ lậu kia ngay cả nha dịch cũng không nỡ dùng, ngày thường chỉ có ba đến năm người có quan hệ không tệ, tất cả đều chỉ vì có thể có cơm ăn có chỗ nghỉ mà thôi.

Cái gọi là Thảo Nghịch tướng quân chẳng qua là đường muội vì nâng đỡ nhà mình, cố gắng thỉnh cầu Hoàng đế mới lấy được. Chỉ cần tùy tiện đến trong quân doanh phía Tây chọn mấy trăm nhân mã, chạy đến Vạn Lâm Huyện bắt tên Tri huyện cả gan làm loạn kia, sau đó lại trở về chờ Hoàng đế bệ hạ ban thưởng.

Đây chính là một hành trình mạ vàng.

Từ lúc thành lập Đại Sở đến nay, đây chính là đề thi đơn giản nhất.

Hiện tại Sở hoàng coi trọng võ tướng cỡ nào, đó là chuyện rõ ràng như ban ngày.

Bởi vì lúc bình thường, chiến tranh cũng sẽ không lan đến gần kinh thành, cho nên trong quân doanh phần lớn là con em thế gia đi cửa sau, bình thường đều là con trưởng không thể nhận tước hoặc là con thứ có dã tâm có năng lực không cam lòng làm người bình thường, tóm lại chính là đám con cháu thế gia tìm cơ hội lấy được một tư lịch hợp ý mình.

Vừa nghe nói chuyến này cơ bản cũng là đi du lịch do Hoàng gia tài trợ, chẳng những có thể quang minh chính đại đến Vạn Lâm Huyện tống tiền, trở về còn có thể lập công danh nho nhỏ, đám công tử sống an nhàn sung sướng kia lập tức bùng nổ, ngươi đưa hai vò rượu ngon, ta tìm một khối bảo thạch tặng cho Tả Mục, chỉ cầu có thể có mặt trong đoàn tham quan, phi! Có trong danh sách đội ngũ Thảo Nghịch.

Tả Mục tự nhiên là cười thấy răng không thấy mắt, muội muội nhà mình làm Hoàng hậu đúng là trâu bò. Chẳng qua Tả Mục vẫn để ý, một là người tặng quà quá nô nức tấp nập, không nỡ đẩy ra ngoài, hai là dù sao cũng đi xa nhà lần đầu tiên, bây giờ thế đạo lại không quá yên bình, cảm thấy vẫn nên mang nhiều người lên đường để an toàn một chút, vì vậy rõ ràng hẳn là một đội ngũ năm trăm người, bị hắn ta biến thành đội ngũ khổng lồ ba ngàn người.

Dù sao đi cũng là vì cầu nổi danh, ai cũng không để ý tiền bạc, cho nên đội ngũ này hầu như được vũ trang đến tận răng.

Tả Mục chỉ có thể điều động bộ binh trong doanh trại phía Tây, nhưng đám người kia vì mặt mũi và an nhàn, ai cũng không chịu đi bộ. Thế là đội ngũ ba ngàn bộ binh, vậy mà xuất hiện gần bốn ngàn con ngựa.

Mặc dù bên trong gần như không có một con chiến mã nào được huấn luyện nghiêm chỉnh, nhưng dù sao cũng không phải vì đánh trận mà đi, đây chính là một lần đi show catwalk, đương nhiên là càng lộng lẫy càng ngầu thì càng sảng khoái nha!

Trên thực tế, chỉ có lúc mới bắt đầu tất cả mọi người vẫn còn cười toe toét vừa nói vừa cười, đi ra ngoài nửa ngày, đám công tử ca lập tức oán than dậy đất, rất nhiều người đều đang hối hận không nên vì mặt mũi chỉ mang theo ngựa, hẳn là nên chuẩn bị xe ngựa càng tốt, chuyến này có ngàn con ngựa đồng hành, trên đường đi bụi mù cuồn cuộn, mặc dù nhìn rất hùng vĩ, nhưng thời gian lâu dài không chỉ hít vào toàn bụi đất, ngay cả trên người cũng đều là bụi bẩn, cực kỳ không đẹp, ảnh hưởng đến hình tượng huy hoàng của mình.

Tả Mục bởi vì là Thảo Nghịch tướng quân, cũng không có quá nhiều phàn nàn, phải giữ gìn hình ảnh nha.

Hành quân liên tục ba ngày, hắn ta cũng có chút không chịu đựng nổi, cảm giác xương cốt toàn thân cũng muốn rã rời, thời gian dài trên lưng ngựa, hai chân mở thật rộng, rất nhiều người cơ bắp trên đùi đều bị thương, lúc một đoàn người xuống ngựa tư thế bước đi đều có chút.. Là lạ.

Dù sao Hoàng đế cũng không có quy định ngày, đám người tìm một trấn nhỏ có tình hình hạn hán không quá nghiêm trọng nghỉ ngơi suốt một ngày, mua không ít thức ăn và lương khô mới tiếp tục lên đường.

Lâm Tịch bọn họ chờ đến trông mòn con mắt, cuối cùng vào mười ngày sau, mới chờ được đội ngũ này.

Truyền hạ mệnh lệnh, để Mai Huyện bên kia trực tiếp thả người tiến vào. Tả Mục và đoàn người đi qua Mai Huyện, trong lòng đều có chút rung động, một đường đi tới, hầu như khắp nơi đều là cảnh tượng đổ nát, chỉ có Mai Huyện này nhìn vô cùng sạch sẽ, cầu treo kiên cố, có thể chịu được tám con ngựa cùng tiến về phía cửa thành, dường như tường thành mới được tu sửa trước đó không lâu, nhìn quy mô cũng sắp đuổi kịp kinh thành.

Điều đáng tiếc duy nhất chính là, toàn bộ Mai Huyện lại trống rỗng.

Một đường đi tới, kiểu thành trì như thế này cũng không phải là không có, nhưng phần lớn là một số trấn nhỏ, nhưng trống không giống như tòa Huyện thành này vẫn là lần đầu tiên.

Đám công tử ca khó tránh khỏi thổn thức một trận, trời giáng tai họa, mười phòng có tới chín phòng trống không, ngay cả thành trấn phồn hoa nhất bây giờ cũng đã trở nên như vậy, Đại Sở hoàn toàn bị đả thương nguyên khí, còn không biết lúc nào mới có thể khôi phục lại dáng vẻ như lúc trước.

Qua Mai Huyện không xa chính là Vạn Lâm Huyện.

Nghe nói nơi này có rau quả tươi mới, mùa hoa quả, cá tươi thịt tươi, còn có nước sạch không cần đợi lắng xuống mới có thể uống, đám người không khỏi chảy nước miếng, hơi có chút hi vọng sẽ được giải khát, ngay cả tốc độ hành quân cũng tăng nhanh hơn rất nhiều.

Đi tới dưới cổng thành, Tả Mục ghìm dây cương, hướng về phía cổng thành đang đóng chặt hô to: "Ta chính là Thảo Nghịch Đại tướng quân Tả Mục do Vạn Tuế thân phong, mau chóng thả cầu treo xuống, cũng trói Huyện lệnh Vạn Lâm Huyện tới gặp ta!"

Cầu treo quả nhiên ngoan ngoãn thả xuống, rõ ràng quy mô thành ao Vạn Lâm Huyện không bằng Mai Huyện, chỉ cho phép bốn người đi cùng nhau, nhưng điều khiến người ta cảm thấy kỳ quái chính là, nơi này là một tòa thành hiếm có thành trong thành, cách tường thành hơn trăm mét còn có một tường thành cao hơn sừng sững đứng vững.

Mà cánh cửa của tường thành kia, vẫn đóng chặt như cũ.

Tả Mục bối bối giống như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, Vạn Lâm Huyện này đang làm gì vậy?

Đám người đi vào cổng thành thứ nhất, sau đó tất cả đều chen chen chúc chúc tụ tập trước cánh cổng đóng chặt của tường thành thứ hai, những tử đệ thế gia này chưa bao giờ chưa nhìn thấy cửa thành nào kỳ quái như thế.

Có người tự cho là thông minh thấp giọng giải thích: "Đoán chừng tường thành này dùng để phòng ngừa những bạo dân không ngừng tràn vào kia."

Dù sao hiện tại trăm dặm xung quanh, chỉ có Vạn Lâm Huyện còn xanh ngắt như trước, dường như cũng không bị nạn hạn hán ảnh hưởng.

"Làm sao mà biết?" Có người hỏi.

Một người khác cũng nhìn ra gì đó, vội vàng nói: "Vương huynh nói rất đúng, nơi này quả thật là vì phòng ngừa bạo dân tùy ý tràn vào, ngươi xem, tường thành thứ nhất này rõ ràng mới được xây dựng gần đây, màu sắc, vật liệu sử dụng đều chêch lệch rất nhiều với tường thành thứ hai."

Mọi người theo lời nhìn lại, quả thật như thế, không khỏi bội phục người nói chuyện có ánh mắt sắc bén, quan sát cẩn thận.

Người vừa nói chuyện tự cảm thấy mình đã phát hiện vấn đề gì đó khó lường, vẻ mặt đắc ý chắp tay sau lưng.

Tả Mục mới lười đi cùng bọn thủ hạ phân tích những việc nhỏ râu ria không đáng kể này, ngẩng đầu lên hét vào cổng thành gọi hàng lần nữa, ra lệnh mở cửa cho qua, cũng yêu cầu Huyện lệnh Vạn Lâm Huyện bó tay chịu trói, miễn cho hắn ta tốn nhiều công sức, đến lúc đó gặp Vạn Tuế gia còn có thể nói tốt cho ông ta vài câu.

Trả lời hắn ta là tiếng "Kẽo kẹt" rợn người của dây sắt, theo một tiếng "Loảng xoảng," cửa thành trước mặt chưa mở ra, nhưng cửa thành sau lưng đã đóng lại!
Bình Luận (0)
Comment