Mặc dù nói, Cổn Cổn tự xưng là Thần thú Húc Minh, nhưng vẫn không có thoát khỏi quy luật mèo cam, bắt đầu thoát ly hình thể của mèo có xu thế phát triển theo hướng giống heo.
Ngoài việc tu luyện cần thiết mỗi ngày, Lâm Tịch còn bắt dã thú bắt cá hái linh quả, sau đó xuất ra đủ loại thủ đoạn chế biến thức ăn, ăn đến Cổn Cổn rất nhanh liền danh xứng với thực, điều Lâm Tịch cảm thấy may mắn nhất, chính là hiện tại nàng và Cổn Cổn đã ký kết khế ước, chỉ cần một ý niệm trong đầu liền biết suy nghĩ lẫn nhau, cho nên không cần làm sen cho Cổn Cổn.
Với các loại thực phẩm bổ sung, cảnh giới của Cổn Cổn nhanh chóng tăng lên, hiện tại Cổn Cổn có thể mang theo nàng cùng nhau vào không gian ẩn thân hơn một khắc đồng hồ. Điểm bất lợi chính là, nếu muốn sử dụng kỹ năng không gian lần nữa, cần phải đợi khoảng hai giờ.
Hiện tại xem như bọn họ đã chân chính ở gần trung tâm Lạc Nhật Cốc.
Lúc đầu còn có thể trông thấy không ít tu sĩ rải rác, sau này dần dần bắt đầu đều đi theo nhóm, có rất ít người hành động một mình, hơn nữa trên cơ bản tu vi đều từ trúc cơ trở lên. Lâm Tịch cảm thấy với trình độ trước mắt của nàng và Cổn Cổn, vẫn nên bớt trêu chọc thì tốt hơn. Trên đường đi giết yêu thú, hái linh thảo, bất tri bất giác Nguyệt Chi Thôi Thể thuật của Lâm Tịch đã đến cấp ba, mà năng lực của Cổn Cổn cũng tăng lên tới mức có thể ẩn thân vào không gian từ nửa giờ trở lên.
Bây giờ Lâm Tịch có một ý tưởng, nàng cảm thấy vẫn luôn tiếp tục như vậy chắc chắn là không được, trừ khi nàng có thể luyện Nguyệt Chi Thôi Thể thuật đến cấp bảy trở lên mới có thể dùng nguyên tố công kích, chính là tương đương với công kích bằng ma pháp, nếu không, hai mươi Đoạn Cẩm vẫn chỉ có thể không ngừng tăng lên các trị số năng lực của nàng, nhưng cho dù tăng lên tới mức tốt nhất, đoán chừng cũng đỡ không được một quả cầu lửa của tu sĩ kết đan kỳ, không có công kích bằng pháp thuật thì cho dù thân pháp nàng nhanh như thế nào, cũng chỉ có thể bị động chịu đánh và trốn tránh, không có một chút năng lực tấn công nào, bởi vì bây giờ năng lực của nàng chỉ có thể cận chiến, một khi người ta lấy pháp khí hoặc đánh từ xa với nàng, Lâm Tịch sẽ là một tấm bia sống.
Cho nên nếu bây giờ Cổn Cổn đã có thể mang theo nàng ẩn thân hơn nửa canh giờ, Lâm Tịch suy nghĩ cảm thấy mình nên mạo hiểm xông vào trong chỗ sâu một chút, đi trộm bảo bối đám đại yêu kia thủ hộ.
Trên phong vật chí có vài chỗ trong Lạc Nhật Cốc được đánh dấu bằng màu đỏ, điều này đại biểu chẳng những có Yêu Vương đáng sợ ở nơi nào đó, mà còn có dị bảo tuyệt thế khiến người ta bỗng nhiên phát tài trong một đêm. Mục tiêu của Lâm Tịch là một gốc Thọ Nguyên quả một trăm năm mới trưởng thành một lần. Lựa chọn đi trộm Thọ Nguyên quả cũng không phải bởi vì Song Đầu Ly Hỏa Mãng thủ hộ nó dễ đối phó hơn đám Yêu Vương kia, mà bởi vì Thọ Nguyên quả sắp chín rồi.
Lâm Tịch biết chắc chắn có không ít người muốn lấy được Thọ Nguyên quả, nàng và Cổn Cổn chỉ cần đục nước béo cò lấy được một quả cũng đã đủ rồi. Dù sao mỗi lần chỉ có năm quả chín cùng lúc. Mà thứ này vẫn luôn cung không đủ cầu, Thọ Nguyên quả là nguyên liệu quan trọng dùng để luyện chế thọ nguyên đan, cả đời mỗi người chỉ có thể dùng một lần, nó có tác dụng gia tăng một giáp tuổi thọ. Bình thường đều do những người không có khả năng tiến cấp và tuổi thọ sắp hết mới dùng nhiều tiền mua, bởi vì một khi lợi dụng thứ này tăng thêm sáu mươi năm tuổi thọ tiến cấp thành công, như vậy tùy theo mà đến không chỉ dùng thọ nguyên đan kéo dài tuổi thọ, mà còn tương đương với việc tăng lên vô hạn khả năng, tuyệt đối không chỉ là 1+1=2 đơn giản như vậy.
Khi tiếp cận phạm vi của Song Đầu Ly Hỏa Mãng, bắt đầu có tốp năm tốp ba tu sĩ vội vàng lao về một phương hướng, có người cau mày, có người đầy cõi lòng chờ mong, cũng có không ít người mặc y phục giống nhau vừa nhìn liền biết là cùng một môn phái.
Lâm Tịch dần dần bắt đầu cảnh giác, Thọ Nguyên quả này vậy mà kinh động đến nhiều người như thế? Xem ra có chút khó giải quyết.
Đang chần chờ không biết rốt cuộc có nên mạo hiểm đi chia một chén canh hay không, đột nhiên cảm nhận được linh lực kịch liệt dao động ở phía trước, hiện giờ đã có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng nổ của phù lục cấp thấp và tiếng sử dụng pháp thuật nương theo tiếng "Chi chi" của một loại động vật nào đó, cùng với tiếng kêu của nữ tu và nam tu gầm thét.
Lâm Tịch lặng yên tới gần, hóa ra là ba nam hai nữ đang bị một đám Thiết Trảo Dực Hầu bao vây, đang lâm vào một trận đấu cực kỳ khó khăn, mắt thấy phù lục bọn họ mang theo còn thừa không bao nhiêu, nếu như pháp lực cũng khô kiệt, tu sĩ đối đầu một đám yêu thú, kết cục sẽ không đẹp cho lắm.
Thiết Trảo Dực Hầu là yêu thú cấp hai, nếu như số lượng ngang nhau thì mấy người này trừng trị chúng nó vẫn không có vấn đề, nhưng bây giờ khoảng chừng hơn hai mươi con khỉ đem bọn họ vây lại, tốc độ của đám khỉ này cực nhanh, chúng có cánh mỏng nối liền dưới xương sườn, có thể lướt trên không trung trong thời gian ngắn, cũng không có kỹ năng trời sinh gì, sở dĩ chúng có thể ép những tu sĩ này chật vật như vậy, ngoại trừ số lượng chính là tốc độ quỷ dị khó dò cùng một đôi móng vuốt như móc sắt rất lợi hại.
"Ta đã nói không cần lấy cái thứ quỷ quái kia, hết lần này tới lần khác các ngươi không nghe, bây giờ phải làm sao? Ta không muốn chết ở chỗ này!" Một nữ tu áo đỏ vừa miễn cưỡng dùng kiếm ngăn cản vừa khóc ròng nói.
Nam tu bên cạnh vì bảo vệ nữ tử này, trên mặt, trên cánh tay đã bị đám khỉ cào đến mức vết thương khắp nơi: "Vu sư muội cũng không thể nói như vậy, không phải chúng ta cùng nhau chia quả ra ăn sao? Lúc trước cũng không nghĩ tới bọn Thiết Trảo Dực Hầu này có thể gọi đến nhiều khỉ như vậy!"
Nữ tu áo đỏ khó khăn lắm mới tránh thoát đòn đánh lén của một con khỉ, trên mặt nàng ta đã mang theo vẻ tuyệt vọng: "Làm sao bây giờ? Còn chưa tới tiểu động thiên của Dạ Hộc chân nhân nữa, vậy mà chúng ta đã hết chết ở chỗ này trước rồi? Ta không cam lòng không cam lòng!"
Dạ Hộc chân nhân? Tiểu động thiên?
Trong lòng Lâm Tịch hơi động, nàng cũng không biết Dạ Hộc chân nhân này, nhưng trên phong cảnh chí có giới thiệu về tiểu động thiên, đó là một không gian do người tu luyện từ cấp bậc hóa thần trở lên mới có thể mở ra, nhỏ có thể dùng làm động phủ, lớn có thể dùng làm vườn linh thảo, nghe nói có một số tiểu động thiên có thể sánh ngang với một tiểu thế giới.
A Lê đã từng nói, kỳ thật Diệu Huyền xã khu chính là một không gian độc lập được mở ra, cũng có chút tương tự với tiểu động thiên kia, mà thuyền phòng của nàng chính là một cái không gian giới chỉ nho nhỏ.
Bình thường mà nói bên trong những tiểu động thiên này đều sẽ có rất nhiều pháp bảo, công pháp và các loại bảo vật.
Trái tim Lâm Tịch đập thình thịch, nếu như quả thật có tiểu động thiên gì đó, nàng có thể tìm được công pháp tu luyện ở bên trong hay không? Như vậy thì không cần bỏ gần tìm xa đi giành Thọ Nguyên quả cùng người ta đổi công pháp.
Từ khi tu sĩ dần dần nhiều lên, Lâm Tịch đã thay đổi bộ y phục duy nhất kia, còn mang theo mạng che mặt.
Năm tu sĩ kia vốn rất vui mừng khi phát hiện có người tới đây, kết quả chỉ nhìn thấy một đứa trẻ mồ côi, hơn nữa còn không điều khiển cả phi kiếm, xem ra là một người thám hiểm lạc đàn, nhưng dù sao cũng có chút ít còn hơn không.
Mấy người không hẹn mà cùng nhau mang theo bầy khỉ trực tiếp chạy về phía Lâm Tịch bên này.
Lâm Tịch nhướng mày, mấy người này đây là muốn ép buộc mình gia nhập chiến đấu sao?
Chẳng qua Lâm Tịch cũng không nói thêm gì, bởi vì đây cũng là mục đích của nàng. Thấy Lâm Tịch không nói hai lời gia nhập chiến đấu, hơn nữa thân thủ nhìn rất sắc bén, một nam tu nói tiếng cám ơn với Lâm Tịch.
Lâm Tịch chia ra hai quyền "Bộp bộp" đập bay hai con Thiết Trảo Dực Hầu, nhìn nữ tử yếu đuối nhu nhược lại có sức chiến đấu mạnh mẽ như thế, có phần khiến đám người ngoài ý muốn, vài tu sĩ vừa thấy lực lượng mới gia nhập này không hề vô dụng giống như vẻ ngoài, cũng đều cảm thấy có hi vọng, nâng tinh thần lên anh dũng giết khỉ.