Trong năm chủ nhân của huyết giới có một người là tu sĩ kết đan, chính là tán tu xui xẻo kia.
Chiếc nhẫn này được lấy từ trong bụng của một con yêu thú cấp sáu sau khi bị hắn ta giết chết, hắn ta nhìn thấy nó không phải vàng cũng không phải ngọc, bên trong mang theo ánh sáng rực rỡ, cảm thấy vật này nhất định phi phàm, thế là tiện tay bỏ vào trong túi trữ vật. Lúc cột sáng mới nổi lên hắn ta cũng giống như nữ tu La Sát cốc đều cảm thấy mình may mắn vì lúc trước lấy được huyết giới này, ai ngờ cuối cùng thế mà lại có kết cục như vậy.
Đến thời khắc này, tán tu cũng biết tất cả mọi chuyện đều do tứ đại phái ghê tởm kia làm, cho dù không phải tứ đại phái hợp mưu, ít nhất Hóa Tiên Tông là trốn không thoát. Bọn họ cố ý lan truyền tin tức ra ngoài, khiến mọi người tới đây góp đầu người làm đá kê chân cho Hóa Tiên Tông.
Cho dù có ngu xuẩn cũng rõ ràng, cửa đầu tiên nhất định phải chết đủ người mới có thể tiến vào bí cảnh tiểu động thiên, mà cửa vào địa cung cuối cùng này, cần rất nhiều máu tươi của tu sĩ đổ đầy khe rãnh mới có thể khởi động cơ quan mở ra.
Lúc trước hắn ta đã từng hoài nghi, tại sao lần này tứ đại phái lại không phong tỏa tin tức, mặc cho nhiều tán tu và tiểu môn phái đi tìm tiểu động thiên Dạ Hộc chân nhân như vậy, thậm chí lúc ở cửa thứ nhất hắn ta vẫn còn đang kỳ quái, tại sao lần này đệ tử tứ đại phái lại tới đây ít như vậy, ngược lại là những tiểu môn phái và tán tu kia làm chủ!
Tu sĩ kết đan cười tự giễu, rượu trắng đỏ mặt, tiền tài động lòng người, cũng vì một chữ tham này mà hại không ít người!
Chỉ trách lần này vừa nghe nói phát hiện được tiểu động thiên của Dạ Hộc chân nhân, hắn ta đã mất đi lý trí bị Hóa Tiên Tông áp chế.
Dạ Hộc chân nhân và Huyền La chân nhân đều được gọi là chân nhân, nhưng danh tiếng, tu vi và pháp thuật dị bảo thì khác nhau một trời một vực, giống như cá mập và cá chép đều gọi là cá, hệ ngân hà và hệ mặt trời đều được gọi là hệ ngân hà, nhưng trên thực tế lại có chênh lệch như mặt trăng và đom đóm!
Tứ đại phái cũng bởi vì cùng có được tiểu bí cảnh Huyền La mới có thể chiếm một vị trí riêng tại Mặc Vân quốc.
Như vậy nếu ai đạt được tiểu bí cảnh của Dạ Hộc chân nhân, dù chỉ là một món pháp bảo ở bên trong, cũng đủ để ngạo thị quần hùng!
Cũng bởi vì Dạ Hộc chân nhân có danh tiếng thật sự là quá lớn, tùy tiện lấy ra một món pháp bảo cũng đủ để khiến tu chân giới tranh đoạt, tham lam đánh mất lý trí, hắn ta mới tin lời người khác!
Tu sĩ kết đan cũng từng nghĩ tới việc cắt đứt ngón giữa, nhưng hắn ta không nỡ! Bao nhiêu năm khổ tu mới có thành tựu như ngày hôm nay, chẳng lẽ liền muốn từ bỏ như vậy?
Mắt thấy Huyết Ma Lộc với đôi sừng đỏ thẫm trên đỉnh đầu vây quanh chính mình liên tục xoay qua xoay lại, thỉnh thoảng lộ ra những chiếc răng nanh đỏ thẫm cực kỳ không xứng với ngoại hình, tán tu sẽ cảm thấy có chút hãi hùng khiếp vía, đồng thời thầm hạ quyết tâm, nếu lần này mình thoát được, nhất định sẽ nghĩ hết tất cả biện pháp tuyệt đối không cho lão tặc Nhâm Thiên Lý sống dễ chịu!
Năm con huyết thú bước đi, trên mặt đất vang lên những tiếng bước chân khác nhau, thật sự khiến người ta rùng mình.
Sau đó Lâm Tịch phát hiện con Huyết Ngô Công dài khoảng năm, sáu mét, có vô số bàn chân đang bò tới chỗ nàng!
Mẹ nó!
Chết tiệt, lão tử có chứng sợ hãi dày đặc, cút đi đồ xấu xí!
Cơ thể Lâm Tịch cứng ngắc, trong lòng mặc niệm: "Ngươi không nhìn thấy ta, ngươi không nhìn thấy ta, ngươi không nhìn thấy ta!" Chuyện quan trọng phải nói ba lần!
Cũng không có tác dụng.
Đôi mắt màu đỏ của Huyết Ngô Công nhìn chằm chằm Lâm Tịch.
Lông tơ toàn thân Lâm Tịch đều dựng lên, một tia nhận thức xâm nhập đầu óc nàng, nó có thể nhìn thấy nàng!
Cổn Cổn mau tới đem chủ nhân nhà ngươi cất vào đi!
Sau đó Lâm Tịch phát hiện, nàng xuất hiện ở trong không gian Cổn Cổn.. Cùng Huyết Ngô Công.
Bởi vì trong nháy mắt đó, Huyết Ngô Công thế mà há miệng cắn ngón giữa mang theo huyết giới của Lâm Tịch!
A!
Lâm Tịch điên cuồng tru lên, lão tử xong rồi, bị Huyết Ngô Công ăn hết rồi.
"Meo! Đừng lo, xin hãy bình tĩnh!" Cổn Cổn dù bận vẫn ung dung: "Đây là Huyết Ngô Công đang nhận chủ, ngươi đúng là kẻ ngu ngốc."
A, còn có loại thao tác này?
Lâm Tịch hơi ổn định tinh thần, trong đầu đột nhiên có thêm một giọng nói của tiểu nam hài khoảng bảy, tám tuổi: "Xin chủ nhân ban tên."
Còn.. Thật sự là nhận chủ rồi?
Ngươi đột nhiên hành động, khiến lão nương đau eo.
Huyết Ngô Công di chuyển vạn móng vuốt của nó, quấn từng vòng từng vòng quanh Lâm Tịch, hai cái răng nanh sắc nhọn, cùng đôi mắt hồng ngọc sáng óng ánh nhìn chằm chằm nàng, giọng nói tiểu nam hài lại làm nũng trong đầu nàng: "Chủ nhân, ban tên cho ta đi."
Ngươi nha, trước tiên buông ta ra được không? Ngươi giả vờ dáng yêu như vậy sẽ hù chết người ta đó.
Gọi Ba Ba đi, tên ăn hàng béo tròn kia tên là Cổn Cổn, Lâm Tịch nhìn đám vuốt lít nha lít nhít kia, liền gọi là Ba Ba đi.
Cũng may không cần mua giày cho sủng vật, nếu không lão nương sẽ phá sản.
Ba Ba dường như rất hài lòng với cái tên này, bò qua bò lại bên cạnh Lâm Tịch.
Có lẽ là bởi vì biết tên to lớn này sẽ không tổn thương chính mình, hơn nữa sau khi nhận chủ cả hai đều có một loại cảm giác tinh thần liên kết với nhau rất kỳ diệu, Lâm Tịch dường như không còn sợ hãi Ba Ba nữa.
Không hiểu ra sao thu được một con huyết thú làm sủng vật, mặc dù Lâm Tịch rất vui mừng, nhưng ai có thể đến nói cho nàng biết chuyện này rốt cuộc là như thế nào hay không?
Cổn Cổn meo một tiếng, nói tổng kết ngắn gọn, chính là Cổn Cổn chạy tới vị trí Lâm Tịch chỉ định, bắt đầu lấy những đồ vật phù hợp yêu cầu, sau đó phát hiện một hạt châu bảy màu rực rỡ lăn qua lăn lại.
Trong nháy mắt đặc tính của mèo online, Cổn Cổn một ngụm nuốt hạt châu vào bụng, sau đó.. Tiểu động thiên Dạ Hộc liền thuộc về nó.
Cho nên, kỳ thật ngươi mới là nhân vật chính của vị diện này đúng không?
Lâm Tịch đột nhiên nhớ ra gì đó, nói với Cổn Cổn: "Mau chóng thả ta ra ngoài, Ẩn Thân phù sắp hết tác dụng, hiện tại không thể để người khác nhìn ra sơ hở gì."
Lúc Lâm Tịch vừa xuất hiện, trên người có đạo bạch quang hiện lên, thời gian vừa vặn! Lần này, Lâm Tịch thật sự xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Đám người bao gồm chủ nhân của bốn cái huyết giới, cùng với những người chạy đi tìm bảo vật trong cung điện dưới lòng đất, còn có năm con huyết thú.
Huyết Tri Chu tựa sát vào nữ tu sợ tới mức tè ra quần kia, Huyết Ma Lộc thì dùng đầu thân mật cọ vào cánh tay tán tu kết đan, xem ý tứ này thì năm con huyết thú đều đã nhận chủ rồi? Năm người bọn họ nhân họa đắc phúc, chẳng những không trở thành đồ ăn của huyết thú, ngược lại trở thành chủ nhân của chúng.
Lâm Tịch chú ý tới hiện tại bọn họ cũng không phải ở trong đại điện tiểu động thiên Dạ Hộc, ngược lại là ở bên ngoài cách cửa đầu tiên tiến vào bí cảnh, nói cách khác, bây giờ bọn họ đang ở trong Lạc Nhật Cốc.
Nhâm Thiên Lý, người vẫn luôn trí tuệ vững vàng lúc này sắc mặt hết sức khó coi.
Bọn họ xông qua tầng tầng cửa ải, vừa mới đứng trước cánh cửa "Phòng bảo tàng," đột nhiên đã bị truyền tống đến Lạc Nhật Cốc, như vậy chỉ có một khả năng, chính là đã có người thành công lấy máu nhận chủ tiểu động thiên Dạ Hộc chân nhân.
Ánh mắt lạnh lẽo giống như đèn pha của Nhâm Thiên Lý đảo qua trên mặt mỗi người: "Rốt cuộc là ai lấy được bí cảnh này, hiện tại thừa nhận còn kịp, đừng tưởng rằng có thể bình yên chạy thoát dưới mí mắt lão phu!"
Ông ta dẫn người dò xét bí cảnh Dạ Hộc ba lần, tổn thất không ít đệ tử tinh anh của Hóa Tiên Tông, cuối cùng mới nghĩ ra phương pháp chính xác mở bí cảnh này, vốn cho rằng có thể đem tiểu động thiên Dạ Hộc được xưng là đệ nhất bí cảnh tại Vân Lam này nắm giữ ở trong tay chính mình, không ngờ hao tổn tâm cơ lại là vì người khác làm áo cưới, sao không khiến người ta phun ra máu chứ!