Edit: Jess93
Dù sao Lâm Tịch cũng là người hiện đại đi nhiều thấy rộng (Đến từ kịch điện ảnh truyền hình và các loại tiểu thuyết tưởng tượng khác nhau) cẩn thận phân tích cũng không khó suy đoán.
Nguyên chủ chỉ là nữ nhi một Tri Huyện nhỏ, ngày thường hầu như không có cơ hội ra cửa, lần trước ở Từ gia gặp thiếu nữ da vàng một lần, nhưng mình với nàng ta không có bất kỳ giao thoa nào với nhau, ngược lại dáng vẻ nàng ta vẫn đối với mình vô cùng căm thù, hiện tại lại nhắc đến đồ cưới, xem ra không chỉ có mỗi hồng nhan là họa thủy, nhưng vấn đề đây là một tên gay yếu ớt, đối mặt với ánh mắt nhìn chằm chằm của thiếu nữ da vàng Lâm Tịch thật sự nói không nên lời.
Nhớ tới lần trước ở Từ phủ thiếu nữ này đã luôn dùng một loại ánh mắt ý vị thâm trường nhìn mình chằm chằm, có lẽ lúc đó, nàng ta đã biết hôn sự của mình và Mộc Thế tử. Mà trong nhà vừa xảy ra chuyện Tô Khả Hinh như vậy, tất nhiên là do thiếu nữ này tiết lộ, hai con hàng này phối hợp không tệ nha!
Nhìn dáng vẻ điên cuồng của Tô Khả Hinh ngày hôm qua, cũng biết mặc dù nàng ta chưa từng nhìn thấy Mộc Thế tử, nhưng mà gia thế Mộc Thế tử như vậy, thân phận các nàng như thế tuyệt đối không sánh bằng, cho nên nàng ta mới có thể tức đến nổ phổi gần như phát điên như vậy. Đừng nói Tô Khả Hinh tâm động, ngay cả bản thân nguyên chủ ở trong cốt truyện chẳng phải cũng bị một khối bánh lớn có độc nện trúng đến nỗi mất đi lý trí, cuối cùng cả mạng sống cũng mất hay sao?
Nhất định là Từ thị đã nói lời tàn nhẫn gì đó, Tô Khả Hinh mới không dám náo loạn với mình, vì vậy nàng ta tính toán để thiếu nữ da vàng tìm mình gây phiền toái, thật sự là muội muội tốt nhất Đại Nghiệp, còn đặc biệt cung cấp nơi nàng nhất định sẽ đi qua để thiếu nữ da vàng ôm cây đợi thỏ.
Mẹ nó, mình là thỏ con yếu đuối nhút nhát không mắng chửi người đó!
Trong lòng Lâm Tịch không khỏi trợn tròn mắt, thanh danh gã cặn bã trong kinh thành kia thật sự lan xa, thứ đồ chơi đó có gì tốt? Tưởng nàng vui lòng muốn hắn ta chắc? Lâm Tịch thật sự muốn quỳ xuống cầu xin thiếu nữ da vàng mau lấy tên gay đáng chết kia đi, ta cảm tạ tám đời tổ tông nhà ngươi đấy!
Vốn dĩ Lâm Tịch nghĩ rằng nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, dù sao những người rác rưởi đó giết chết là nguyên chủ, cũng không phải nàng. Nàng chỉ là một người mới tới đây làm nhiệm vụ, mà tâm nguyện của nguyên chủ cũng không có trả thù những người này.
Tô Khả Hinh ngươi vô duyên vô cớ tăng thêm chướng ngại vật cho lão nương, ngươi cũng đừng nghĩ dễ dàng gả vào Chiêm Sĩ phủ như vậy.
Nghĩ đến đây, nàng giả vờ cao thâm nói: "Hoàng tiểu thư, ngay cả nha hoàn bên cạnh ngươi cũng ngang ngược như thế, khó trách toàn bộ quý nữ ở kinh thành đều không thích ngươi. Cho dù đi tới Bảo Ứng phủ, cũng chỉ có muội muội ta thương hại mới quan tâm ngươi. Khó trách sáng nay muội muội còn nói với ta, ngươi rất nghe lời của muội ấy, bảo ngươi làm cái gì thì ngươi làm cái đó. Vốn dĩ ta cho rằng muội ấy khoác lác, thật không tưởng tượng được, đường đường ngay cả nữ nhi Liên Chiêm sự như vậy.."
Nhìn nàng ta từ trên xuống dưới, còn chưa có nói thẳng là nàng ta ngu xuẩn, trong ánh mắt Lâm Tịch mang theo thương hại và ảo não: "Bạc Hà, lần này đánh cược cùng muội muội coi như ta thua, thật sự ta không nghĩ tới tiểu thư Liên gia lại khéo léo như vậy, xem ra vòng tay phỉ thúy khắc hoa đó thuộc về Nhị muội rồi, thật xui xẻo, lại bị nàng ta thắng, ôi! Chúng ta đi thôi!"
Nói xong cũng không nhìn phản ứng của thiếu nữa da vàng, trực tiếp đi ra ngoài.
Bạc Hà đứng xem như lọt vào trong sương mù, nghe lại càng không hiểu. Cảm giác dấu chấm hỏi trên đỉnh đầu có xu thế tăng lên gấp đôi.
Đây là chuyện gì cùng chuyện gì chứ, quỳ cầu tiểu thư nói tiếng người nha!
Có điều Bạc Hà tuyệt đối là một tỳ nữ hợp cách, cho nên lời chủ tử nói vĩnh viễn đúng, nếu chủ tử sai, nhất định là mình nhìn lầm. Vì vậy liền xách theo những vật Lâm Tịch đã mua chuẩn bị rời đi.
Không ngờ một người ăn mặc như tiểu nhị đã đưa tay nhận lấy đồ vật, nhỏ giọng nhưng rất cung kính nói: "Xe ngựa đã chờ bên ngoài, lão gia nhà ta nói, mời tiểu thư yên tâm ngồi xe trở về, sau này tiểu thư cần gì, cứ tới lấy là được, lão gia nói, hôm nay không tiện nên không tự mình ra được."
Lâm Tịch biết, lão gia trong miệng tiểu nhị chính là cậu ruột của mình, trong lòng không khỏi chua xót, chỉ vì tin lầm kẻ vong ân bội nghĩa, mà bây giờ rơi vào cảnh thân nhân gặp mặt giống như ăn trộm không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
Lâm Tịch lên xe ngựa và biến mất, thiếu nữ da vàng chính là Liên Nhã Như cuối cùng cũng tiêu hóa xong những lời của nàng, tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi: "Hóa ra là Tô Khả Hinh giả vờ khéo léo hiểu lòng người, còn lấy mình ra chơi đùa đánh cược cùng tỷ tỷ của nàng ta!"
Liên Nhã Như này đã sớm cảm mến Mộc Thế tử, chẳng qua là không dám biểu lộ, không nói gia thế tướng mạo nhân phẩm, Mộc Tử Dương cũng là người mà nàng ta không thể nào với tới, mấy ngày trước đây nghe mẫu thân và phụ thân nói rằng Mộc gia muốn kết thân với nữ nhi của một Tri huyện ở Bảo Ứng phủ làm thê tử, ngay tức khắc tâm tư nổi lên, dù sao nàng ta cũng là đích nữ Chiêm Sự Liên gia, tốt xấu gì phụ thân cũng là chính tứ phẩm, làm sao cũng hơn nữ nhi Tri huyện ở nơi thâm sơn cùng cốc chứ, vừa lúc có thân thích đang ở Bảo Ứng phủ, cũng chính là nhà Từ Tri phủ, vì thế nhõng nhẽo kiên quyết muốn tới chỗ này tham gia lần ngắm hoa yến đó, nghĩ rằng đến đây sẽ gặp mặt đối thủ, dù sao, biết người biết ta mới càng có phần thắng.
Thật ra, sở dĩ Liên gia có thể biết tin tức này, nguyên nhân cũng bởi vì Từ gia.
Từ Tri phủ vẫn nghĩ dựa vào quan hệ thân thích tiến thêm một bước trèo lên Thái tử. Nhưng mà một tấu dâng ba ngàn dặm, từ đầu đến cuối thái độ Liên gia đối với ông ta luôn không mặn không nhạt. Lúc Từ gia để lộ chuyện Vĩnh Ninh Hầu phủ muốn kết thân cùng con rể nhà mình. Vốn dĩ Liên Hoành Đồ là người quen thuộc chuyện mượn gió bẻ măng, vì vậy đã sớm bàn bạc, nếu Từ gia thật sự kết thân cùng Vĩnh Ninh hầu phủ cầm binh quyền trong tay, mà Tô gia có thể lấy ra nhiều đồ cưới, thì sẽ hỏi cưới Nhị tiểu thư Tô gia cho đích thứ tử nhà mình.
Mà hai việc hôn sự này liên quan đến rất nhiều, Từ Tri phủ cũng biết tại sao Hầu phủ lại hỏi cưới nữ nhi Tô gia, vì vậy ngoại trừ người làm chủ, hầu như không có người nào biết, tất cả đều tiến hành trong âm thầm.
Liên Nhã Như không có đầu óc như vậy, chịu sự ghen ghét dữ dội đi tới Bảo Ứng phủ, lúc biết Tô Khả Hinh cũng không thích tỷ tỷ của nàng ta, thì nói tin tức này với bạn tốt Tô Khả Hinh, người mà nàng ta cho rằng đối xử chân thành với mình. Chẳng qua Tô Khả Hinh nghe lời mẫu thân Từ thị, phải thân thiết với Liên Nhã Như, đó là tiểu thư rất có lai lịch trong kinh thành. Mà Tô Khả Hinh luôn có chút thông minh nghe vậy lập tức nổi giận, tỷ tỷ ngu xuẩn, nhát gan yếu đuối nhà mình, vậy mà là đối tượng kết thân của Hầu phủ, càng hận hơn là mẫu thân lại bỏ qua mình mà đưa chiếc bánh từ trên trời rơi xuống này cho kẻ ngu ngốc đó!
Nàng ta đã sớm chán ngán ở Bảo Ứng phủ rồi, đối với kinh thành phồn hoa hướng tới không thôi, hơn nữa nghe Liên Nhã Như nói về gia thế hiển hách Mộc Thế tử, người vừa ngọc thụ lâm phong, như tiên giáng trần, nóng lòng mong muốn gả vào Hầu phủ là mình, đừng nói làm thê tử, cho dù làm thiếp nàng ta cũng đồng ý! Mẫu thân của mình là thiếp, không phải vẫn đùa giỡn toàn bộ Tô gia trong tay sao?
Không nghĩ tới nàng ta khóc rống náo loạn một phen thậm chí tuyệt thực kháng nghị, từ trước tới giờ mẫu thân vẫn luôn cưng chiều nàng ta chẳng những không thỏa hiệp mà còn đánh nàng ta một bạt tai, nói rằng tất cả chuyện này đều do ngoại tổ phụ và phụ thân định ra, ai cũng không thể sửa đổi!
Vì vậy Tô Khả Hinh xoay chuyển tròng mắt nghĩ ra ý hay, các ngươi đã không cho ta gả, tiện nhân Tô Lan Hinh đó cũng đừng nghĩ gả đi tốt như vậy, lập tức nàng ta tìm cớ đi nhà ngoại tổ tìm "Mới quen đã thân" Liên Nhã Như nói thầm.
Từ Hương Hương thật sự là một nhân vật lợi hại, bất động thanh sắc đã sắp xếp xong xuôi tất cả mọi chuyện cho nữ nhi của mình, chỉ tiếc lần này có biến số là Lâm Tịch tới đây, hướng đi của câu chuyện có thể khó mà nói được rồi!
Lâm Tịch để lại những lời nửa thật nửa giả khiến Liên Nhã Như cho rằng là tỷ muội bọn họ đánh cược, nàng ta là đồ ngốc bị đùa giỡn, mà tiền đặt cược chỉ là một cái vòng tay phỉ thúy khắc hoa.
Tô Khả Hinh làm sao dám! Một nữ nhi tiểu quan thất phẩm lại dám trêu đùa nàng ta như vậy? Từ trước tới giờ Liên Nhã Như chưa từng bị thiệt thòi như thế, thật sự là nàng ta không có đầu óc, nếu nàng ta chịu suy nghĩ thêm một chút, bao nhiêu người có thể làm chuyện như vậy? Chỉ vì cái vòng tay mà đắc tội người như nàng ta?
Hai tiểu thư từng người mang theo nha hoàn rời đi, vốn dĩ trong Kim Nghê Thường cũng không có nhiều người nhìn một trận náo nhiệt cũng đã giải tán. Trong đó có một nữ tử tầm thường ra khỏi Kim Nghê Thường, sau đó vội vàng lên một chiếc xe ngựa nhìn rất bình thường.
Trong xe chỉ ngồi một người nam tử, nhìn thấy nữ tử lên xe, ngay lập tức hỏi: "Thế nào?"
Nữ tử cung kính nói: "Bẩm chủ tử, lần này vậy mà Trương bà tử mắt mờ nhìn lầm rồi ạ!"
"Ồ?" Nam tử nhìn tuổi không lớn lắm khẽ nhếch khóe miệng, vẻ mặt bí hiểm: "Nói nghe một chút."
Nữ tử kia liền nói một lần tất cả những gì nhìn thấy được bên trong Kim Nghê Thường không sai một chữ.
"Thú vị, thú vị, xem ra ta cần phải gặp mặt vị đại tẩu chưa qua cửa của ta rồi!"