Editor: Miêu Bàn Tử Tô Đát Kỷ bị ánh mắt nóng rực của hắn nhìn chằm chằm, hai gò má nổi lên một tầng ửng đỏ.
Một đôi mắt màu hổ phách, mang theo sóng nước uyển chuyển óng ánh, nhẹ nhàng nhấc lên, hàm chứa biết bao nhu tình nhìn sang.
Bốn mắt giao nhau, trong ánh mắt Tiêu Ngự không còn che giấu xâm lược cùng chiếm hữu, để gương mặt sương giá của nàng càng đỏ bừng như quả hải đường thơm ngọt.
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Tô Đát Kỷ nhìn thấy ánh mắt cực nóng bỏng của hắn, lập tức thẹn thùng cúi đầu, chỉ lưu lại cho hắn một hình dáng hoàn mỹ tinh xảo bên cạnh.
Tiêu Ngự liền nghĩ tới nửa gương mặt bị tóc đen che lại vừa rồi ở trong Ngự Hoa Viên.
Xuất trần thoát tục giống như là Cửu Thiên Huyền Nữ rơi xuống phàm trần, lại kiều diễm vũ mị giống như hoa yêu hấp thụ linh khí của trời đất để sinh ra.
Hai loại khí chất hoàn toàn khác biệt dung hợp ở trên người nàng lại dị thường phù hợp, thậm chí có tách ra cũng không ảnh hưởng gì.
Nửa tiên nửa yêu, nửa che nửa cười, câu hồn đoạt phách!
Ở góc độ này, nàng còn đem cái cổ trắng như tuyết, xương quai xanh tinh xảo hơi lồi ra phô bày toàn bộ trước mắt của hắn.
Thân thế tập múa lâu dài vô cùng mềm dẻo tinh tế, khi đứng như thế này, phá lệ đẹp mắt, như thiên nga trắng ưu nhã mê người.
Trên bụng Tiêu Ngự dấy lên túm lửa, máu huyết cứ như vậy mà trực tiếp tràn lên đến trong mắt.
【 Đinh! Độ thiện cảm +5 điểm, tiến độ trước mắt -26/100 】
Lúc này trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ duy nhất.
Chiếm hữu nàng!
Hung hăng dung hoà toàn bộ thân thể nàng vào trong người!
Làm từ trong ra ngoài người nàng đều in ấn ký của mình lên, nhiễm lên khí tức của mình!
Dục vọng nguyên thủy nhất trong thân thể đang kêu gào khiến hô hấp của hắn càng thêm nặng nề, hơi thở nóng rực như dã thú.
Nhưng lý trí nói cho Tiêu Ngự biết hắn không thể.
Nàng chỉ là thích khách được phái đến để ám sát hắn! Editor: Miêu Bàn Tử
Cơ bắp toàn thân căng cứng đến đau nhức, gân xanh trên trán cũng bạo ra, hắn dùng sức hít thở sâu mấy lần, cố gắng khắc chế bản năng dã thú không ngừng gào thét trong cơ thể, xoay người sang chỗ khác, ném ra một câu,
"Hảo hảo nghỉ ngơi, muốn cái gì thì phân phó các nô tài."
Chưa bị đánh liền chạy trốn.
Không thể ở lại nơi này nữa! Có trời mới biết hắn phí bao nhiêu tự chủ mới có thể nhịn xuống xúc động muốn nhào lên.
Tô Đát Kỷ nhìn hắn chạy trối chết, bên môi nổi lên một nụ cười ranh mãnh, lại không có ý định bỏ qua cho hắn dễ dàng như vậy.
"Hoàng Thượng ~"
Nàng yêu kiều kêu một tiếng.
Tiêu Ngự quay đầu đi, bước chân có chút vội vàng cưỡng ép.
Tay ngọc nõn nà của Tô Đát Kỷ co quắp níu lấy góc áo hắn, trong con ngươi lóe lên một tia mong chờ,
"Hoàng Thượng, ban đêm ngài, ngài còn tới bồi tiếp nô gia không a?"
Phùng Lực vừa nghe gọi một cái liền sốt ruột!
Quý nhân này, hành tung của Thánh thượng không phải để ngươi nghe ngóng đâu!
Mời Hoàng Thượng đến sủng hạnh ngươi rõ ràng đến như vậy, đây không phải.... đây không phải là trắng trợn tranh thủ tình cảm sao!
Hoàng Thượng ghét nhất là dạng này.
Trong mắt Phùng Lực lộ ra một chút lo lắng, nhìn thoáng qua Tô Đát Kỷ, lại không thể nhắc nhở nàng, gấp đến dậm chân.
Quả nhiên, Tiêu Ngự vừa nghe xong, đáy mắt hắn xẹt qua một tia trào phúng.
A, nhanh như vậy liền lộ ra gương mặt thật sự rồi?
Không kịp chờ đợi muốn bò giường rồng rồi?
Đôi mắt sắc bén như chim ưng một mực chăm chú nhìn trên mặt của nàng, muốn càn quét tất cả.
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Lại thấy răng thỏ nàng hơi lộ ra, khẽ cắn nhẹ bờ môi anh đào, trông rất là thấp thỏm, thỉnh thoảng lại dò xét trong ánh mắt của mình, là ước mong cùng trông chờ.
Tâm địa lạnh lẽo của Tiêu Ngự vừa mới cứng rắn được một chút liền hóa thành xuân thủy.
Hắn bước nhanh về phía cánh cửa, trong không khí bay tới một giọng mũi.
"Ân."
- -------------
✎ Chuyên mục xoát độ có mặt của editor ( =ω=)..nyaa: - Pi sà, trước đốt một cây nến cho ngài:))))))) bắt đầu đốt nến được rồi đó quý dị ~ chúng ta hãy cầu nguyện cho pi sà lên đường bình an nèo ~~~ Mỗi comt và bình chọn của quý dị đều là động lực tiếp sức cho Miêu edit. Thân áiMeo~