Editor: Miêu Bàn Tử "Răng rắc!"
Có những phi tần nhát gan sắc mặt tái đi, tay run run, kém chút nữa làm rớt tách trà trong tay.
Trịnh quý phi cũng sững sờ, làm thế nào cũng không nghĩ tới, nàng lại dám nói ra những lời ác độc như thế.
Đã vậy còn nói ngay trước mặt rất nhiều kẻ địch.
Đây không phải là cho các nàng cơ hội ra tay sao?
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Lệ tần tự cho là mình bắt được chuôi của nàng, cất giọng kêu lên đầu tiên,
"Lòng dạ của ngươi tại sao lại ác độc như thế! Chỉ là một chút sai lầm nhỏ mà thôi, ngươi không chỉ không rộng lòng độ lượng tha thứ, lại còn muốn khoét hai mắt người ta! Cái này cùng với giết hắn có gì khác nhau!"
"Ba!"
Vừa dứt lời, chỉ nghe thấy một âm thanh thanh thúy vang lên, Lệ tần bụm mặt, không dám tin trừng mắt với Tô Đát Kỷ,
"Ngươi! Ngươi lại dám đánh ta!"
Phẩm vị của mình còn cao hơn cả nàng!
"Tê..."
Tô Đát Kỷ không để ý nàng ta tí nào, xoa xoa tay ngọc của mình, nhỏ giọng kêu một tiếng,
"Da mặt này thật dày, làm đau cả tay của ta."
Nàng còn ác nhân cáo trạng trước!
Lệ tần tức đến lỗ mũi đều muốn bốc khói,
"Ngươi! Tiện nhân này! Xem hôm nay ta có đánh chết ngươi hay không!!!"
Dáng vẻ cái gì, phong độ cái gì, lúc này toàn bộ ném đến tận chân trời, chỉ còn lại bà cô chanh chua đang giương nanh múa vuốt.
Thấy Lệ tần nhao nhao muốn động thủ, đám phi tần ở bên cạnh không chỉ không khuyên giải, trong mắt còn lóe ra vẻ hưng phấn.
Lúc Tô Đát Kỷ chưa tới, dung mạo đẹp nhất trong hậu cung thuộc về Lệ tần, được Hoàng Thượng sủng hạnh đến ba ngày hai đêm, đã sớm có biết bao nhiêu người ghi hận. Editor: Miêu Bàn Tử
Hiện tại lại tới một con hồ ly tinh đẹp gấp mười lần Lệ tần, không có thị tẩm liền từ vũ cơ lắc mình biến hoá thành quý nhân, về sau còn được sủng lên trời nữa.
Nếu như hai người kia nắm tóc xé mặt, cái loại đả thương đến hủy hoại này chẳng phải là quá vi diệu hay sao!
Hai mắt quần chúng sáng lên, muốn nhìn một trận trò hay.
Lệ tần cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, cánh tay nâng lên thật cao, dùng sức vung về phía trên mặt của Tô Đát Kỷ.
Móng tay sơn màu đỏ thắm dài nhọn, loé lên hàn quang sắc bén, hung hăng muốn chào hỏi trên mặt Tô Đát Kỷ.
Nàng ta đã sớm ghen ghét gương mặt này, ghen tỵ đến mức nổi điên!
Ngay cả nằm mộng cũng phải đem dung nhan họa thủy này cào cho ra hoa. Mà hiện tại có cơ hội tốt như vậy, làm sao không thể ra tay độc ác được?
Đáng tiếc, Tô Đát Kỷ thích nhất là chưng diện. Mặt của nàng, người khác chạm thử đều không được, chớ nói chi là đánh qua.
Ngay tại lúc Lệ tần ra sức vung tay tới đánh nàng, trong nháy mắt, nàng đột nhiên cầm lấy khay gỗ đựng trà bánh ở trên bàn chặn lại cái tay ở trước mặt.
"Bành!"
"A!!!"
Một tiếng vang thật lớn, nương theo âm thanh sắc nhọn tru lên, Lệ tần mang sắc mặt trắng bệch ôm tay ngã xuống.
"Tay, tay của ta... Tay! Đau quá!!!"
Nàng ta ôm lấy tay phải, tê tâm liệt phế hét thảm lên.
Đám phi tần sợ đến ngây người, chỉ thấy dàn móng tay mà Lệ tần nuôi dưỡng bị tróc ra khỏi da thịt, tất cả đều bị bẻ gãy, máu từ bên trong phun ra phá lệ doạ người.
Cơ mặt mỗi người có chút co rúm, đứt tay đã rất xót, nhìn cái này tróc cả ra thì có bao nhiêu là đau nhức!
Tô Đát Kỷ một tia bị hù dọa cũng không có, từ trên cao nhìn xuống nàng ta một cái, vẫn treo y nguyên cái nụ cười nhàn nhạt kia,
"Ta chỉ là phạm một chút sai lầm nhỏ, tại lúc ngươi đánh tới phất tay một chút. Lấy sự rộng lượng bao la như đại dương của Lệ tần nương nương, nhất định sẽ không trách tội ta nha?"
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Giọng nói của nàng đầy khiêu khích, lời nói cũng cực kỳ vô sỉ.
Đây là đem những lời mà Lệ tần mới vừa nói đến chặn miệng của chính nàng ta!
Lệ tần đau đến đầu đầy mồ hôi, dù cho có muốn cùng nàng ồn ào, hiện tại có lòng mà không có sức.
Đau đớn khó nhịn cộng thêm tức giận hổn hển không có chỗ xả, nàng ta liền hôn mê bất tỉnh.
- -------------
✎ Chuyên mục xoát độ có mặt của editor ( =ω=)..nyaa: - Truyền thái yyyyyyyyyyy:))))) Mỗi comt và bình chọn của quý dị đều là động lực tiếp sức cho Miêu edit. Thân áiMeo~