Editor: Miêu Bàn Tử Thì Đình:...???
Cha mẹ Ninh gia & Thì gia:...
Tất cả mọi người ở đây đều hóa đá.
Cha mẹ Thì gia lúc này thật sự kinh hãi muốn rớt tròng mắt ra.
Thiên kim tiểu thư luôn luôn điềm đạm đáng yêu, hôm nay con bé lại nói rằng nó cắm sừng thằng con nhà họ rồi. Chuyện này thật quá mức kinh người.
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Chỉ có hệ thống ở bên tai nàng nhỏ giọng hỏi,
【 Chuyện xảy ra khi nào? Chẳng lẽ ngay lúc ngươi cùng yêu tinh nam chính đánh nhau, còn kéo thêm nam nhân khác vào à? 】
Bằng không làm sao hắn lại không biết?
Trừ bỏ những lúc bị nhốt trong phòng tối, còn lại hắn đều nhìn hồ ly này nha.
Tô Đát Kỷ âm thầm liếc mắt, không để ý tới hắn.
Nàng không có đam mê chơi 3P.
Cha mẹ Ninh gia phản ứng trước tiên. Ninh phu nhân giả bộ tức giận đánh Tô Đát Kỷ một cái, quở trách nói:
"Con nói cái gì vậy! Lúc cha mẹ nói chuyện, con nít như con đừng có xen miệng vào!"
Nói xong, bà lại nở nụ cười áy náy nhận lỗi cùng cha mẹ Thì gia,
"Nha đầu này thật sự bị tôi làm hư, nói chuyện không có giữ miệng, thật là có lỗi với gia đình..."
Tô Đát Kỷ lại không có phủ nhận.
Vậy là thật sự có chuyện rồi?
Cha mẹ Thì gia lập tức quay đầu nhìn phản ứng của Thì Đình, chỉ thấy môi mỏng nhếch lên, toàn thân căng thẳng, sắc mặt vô cùng khó coi.
Vừa định khuyên hắn hai câu, không nghĩ tới hắn đột nhiên bắt lấy tay Tô Đát Kỷ, kéo nàng tới bên người, dùng sức lôi trên lầu.
"Thì Đình!"
Ninh cha vội vàng đứng lên giữ chặt hắn,
"Việc này là Tuyền nhi làm không đúng, nhưng làm cha mà không dạy con là lỗi của cha. Con có tức giận cái gì cũng có thể nói với bác. Đánh người không thể giải quyết vấn đề. Hơn nữa, đàn ông mà đánh phụ nữ sẽ bị người khác xem thường!"
Bên nữ sốt ruột, trực tiếp đem hành động này của Thì Đình cho rằng hắn muốn đánh người.
Dù sao, không có nam nhân nào có thể chấp nhận bản thân mình bị đội nón xanh.
Sắc mặt Thì Đình càng khó coi hơn.
Nhìn hắn ăn quả đắng, Tô Đát Kỷ âm thầm buồn cười, trên mặt lại là một phen khẩn trương, duỗi một cái tay khác che Ninh cha lại, trừng tròng mắt như con bê, cực kỳ đề phòng mà nhìn Thì Đình,
"Đội nón xanh cho anh là tôi. Có cái gì thì nói chuyện với tôi này. Đừng có mà làm tổn thương người nhà tôi!"
Thì Đình:...
Tốt cho một cảnh cha con tình thâm!
Lửa giận trong lòng hắn bùng lên như núi lửa. Con mắt nào của mấy người thấy hắn muốn đánh người hả!
So với Đậu Nga* còn oan hơn!
*“Oan Đậu Nga” là vở ca kịch nổi tiếng của nhà văn Quan Hán Khanh đời nhà Nguyên, tác phẩm được sáng tác dựa trên câu chuyện oan khuất “Đông Hải Hiếu Phụ” trong “Liệt Nữ truyện”. Truyện kể Đậu Nga bị bọn vô lại hãm hại, lại bị thái thú Đào Ngột phán tội chém đầu một cách oan uổng.//
Càng làm cho Thì Đình không nghĩ tới, cha mẹ hắn đều đứng dậy, bày ra một tư thế khuyên can, bắt đầu hoà giải:
"Trong này khẳng định có hiểu lầm gì đó. Tiểu Đình con buông tay trước, không nên nổi giận. Chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện."
Cha mẹ Thì gia không tin. Bọn họ là nhìn Ninh Quân Tuyền lớn lên, khéo léo động lòng người như thế, còn ước gì nhận con người ta làm con gái nuôi, làm sao lại gây ra loại sự tình này.
Nhất định là thằng con nhà mình ăn chơi bên ngoài, rồi làm chuyện gì đó khiến cho con bé tức giận!
Bọn họ đồng vợ đồng chồng nhận định như vậy.
Cộng đồng cha mẹ đồng loạt phản chiến, kém chút nữa làm Thì Đình phun ra một búng máu.
Nhìn bốn vị phụ huynh liên kết lại chặt chẽ như sợi dây thừng, hắn hít sâu một hơi, cố gắng dùng ngữ điệu bình tĩnh nói:
"Con chỉ muốn nói chuyện với cô ấy."
Lúc hắn nói, con ngươi thâm thúy đen nhánh nhìn chằm chằm Tô Đát Kỷ. Nàng chỉ thấy một loại bễ nghễ thiên hạ phủ xuống nàng.
Những lời này, thoạt nhìn là trấn an cha mẹ hai bên. Nhưng Tô Đát Kỷ biết, hắn đang nói cho mình nghe.
Nàng rất thức thời mở miệng,
"Cha mẹ, cô chú, Thì Đình không phải người như vậy. Có một số việc ở trước mặt mọi người nói không tốt lắm. Anh ấy muốn tâm sự một mình với con. Con có thể hiểu được, mọi người đừng lo lắng."
Tới, nghe một chút!
Quan tâm biết bao nhiêu, hiểu chuyện biết bao nhiêu!
Cha mẹ Thì gia qua một phen như vậy càng thêm khẳng định suy nghĩ của mình. Thì phu nhân hung hăng trừng con trai mình một cái, tỏ vẻ, nếu như con làm mất cô vợ nhỏ tốt như vậy, thì đừng có nhận người mẹ này!
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Thì Đình vốn đau đầu, hiện giờ lại càng đau.
Thật biết diễn kịch!
Hắn nhìn chằm chằm cái mặt bình tĩnh không dao động của Tô Đát Kỷ, âm thầm mài răng.
Hai người một trước một sau, dưới ánh mắt ân cần của bốn vị trưởng bối lên lầu. Thì Đình một đường đều thành thành thật thật, kết quả vừa đóng cửa lại, hắn lập tức lộ ra nguyên hình.
Cánh tay dài duỗi ra, đem Tô Đát Kỷ kabe-don ở trên tường.
- -------------
✎ Chuyên mục xoát độ có mặt của editor ( =ω=)..nyaa: - Oan Đậu Nga ( dành cho bạn nào muốn hiểu sâu hơn) Đây là một câu chuyện chân thật xảy ra vào triều Nguyên, bởi ảnh hưởng chấn động vào thời bấy giờ, vậy nên đã được ghi vào trong “Liệt Nữ truyện” giống như sử ký vậy. Nhân vật chủ yếu trong vở ca kịch là một người con gái nhà nghèo vùng Sở Châu, tên là Đậu Nga. Mẹ nàng mất khi nàng còn nhỏ, cha nàng là Đậu Thiên Chương không có tiền trả nợ, lại vội lên kinh dự thi, không có tiền lộ phí, liền bán nàng cho 1 bà góa là Thái Bà làm con dâu nhỏ (tức là con dâu mua từ lúc nhỏ, khi lớn lên phải làm vợ con trai người mua). Đậu Nga tới nhà họ Thái chưa được 2 năm, thì cậu con trai họ Thái bị bệnh mất, chỉ còn nàng và bà góa họ Thái sống nương tựa vào nhau. Trương Lư Nhi là 1 tên lưu manh ở Sở Châu, cùng với bố là Trương Lão Nhi thấy nhà họ Thái chỉ có 2 người phụ nữ, liền đến ở lỳ đó, rồi ép lão bà lấy Trương Lão Nhi. Thái Bà thế cô, đành ưng chịu. Trương Lư Nhi lại ép Đậu Nga thành thân với hắn. Đậu Nga cương quyết cự tuyệt và chửi rủa hắn thậm tệ. Trương Lư Nhi căm tức, liền nghĩ kế trả thù. Mấy hôm sau, Thái Bà bị ốm, sai Đậu Nga nấu cháo. Trương Lưu Nhi lén bỏ thuốc độc vào trong bát cháo, rắp tâm giết chết Thái Bà rồi sẽ ép buộc Đậu Nga. Đậu Nga bưng cháo cho Thái Bà, bỗng Thái Bà thấy buồn nôn, không muốn ăn nữa và chuyển bát cháo cho Trương Lão Nhi ăn. Trương Lão Nhi trúng độc, lăn lộn dưới đất rồi tắt thở. Trương Lư Nhi đã đổ tội đầu độc cho Đậu Nga, bắt nàng giải lên quan cai trị Sở Châu. Tri phủ Sở Châu là Đào Ngột, một viên quan nổi tiếng tham nhũng, nhận tiền đút lót của Trương Lư Nhi, bắt Đậu Nga ra thẩm vấn, ép nàng nhận tội đầu độc. Đậu Nga bị đánh đập chết đi sống lại, nhất định không chịu nhận tội. Đào Ngột biết Đậu Nga rất hiếu thuận với Thái Bà, liền đem Thái Bà ra đánh đập trước mắt Đậu Nga. Đậu Nga thương Thái Bà tuổi già, không chịu nổi cực hình, đành chịu nỗi oan mà nhận tội. Tên tham quan Đào Ngột đã đã dùng mọi thủ đoạn ép được cung, liền khép nàng vào tội chết, giải nàng ra pháp trường xử tử. Trong vở kịch có một màn cảm động lòng người sâu sắc, Đậu Nga trước khi bị hành hình đã phát ra ba lời thề như đinh đóng cột với quan giám trảm: 1. Nếu tôi bị oan, thì “đao chém qua đầu một giọt máu nóng cũng sẽ không rơi xuống đất mà sẽ bắn lên trên dải lụa trắng kia”2. Nếu tôi bị oan, thì “sau khi thân chết, trời sẽ giáng tuyết dày ba thước, đắp lên thi thể tôi”3. Nếu như tôi bị oan, sau khi tôi chết thì “từ giờ trở đi, Sở Châu này sẽ hạn hán trong suốt 3 năm liền”. Lời thề của Đậu Nga ngay sau đó đều đã ứng nghiệm: Máu bắn lên dải lụa trắng, tuyết rơi tháng 6, vùng Sở Châu đại hạn 3 năm. Nhưng chuyện còn chưa kết thúc, chính là đã ứng với “oan có đầu nợ có chủ”. Thái thú Đào Ngột khi đó là vì đã nhận hối lộ rất lớn mới xét xử sai vụ án oan này, vậy nên Đậu Nga đời đời kiếp kiếp đều không buông tha ông ta. Trước hết là sau khi thái thú Đào Ngột triều Nguyên chết đã phải vào địa ngục chịu cực hình bào cách (dùng sắt nung đỏ đốt da người) vô số lần; vào đời nhà Minh, nhà Thanh lại chuyển sinh thành súc sinh bị giết mấy trăm lần. Những điều này đều quá xa xôi và mơ hồ đối với chúng ta, điều thú vị và cảnh tỉnh người đời nhất chính là, vụ án oan này vẫn kéo dài mãi tận đến ngày hôm nay, Đậu Nga đòi món nợ với ông ta cũng kéo dài mãi đến tận ngày hôm nay. Đào Ngột cuối cùng cũng phải nhận lấy báo ứng đáng có trong dòng chảy luân hồi này.//( Nguồn: Tinhhoa.nethttps://www.google.com/amp/s/tinhhoa.net/cau-chuyen-luan-hoi-oan-hon-dau-nga-doi-mon-no-500-nam.html/amp) Mỗi comt và bình chọn của quý dị đều là động lực tiếp sức cho Miêu edit. Thân áiMeo~