Editor: Miêu Bàn Tử Sau khi thành công lôi kéo thù hận, Tô Đát Kỷ cũng không thể buộc ả quá gấp.
Ngược người, cần phải từ từ ngược.
Ngay từ đầu liền đem người đẩy vào vực sâu vô tận, lập tức để cho người ta tuyệt vọng, cũng quá nhanh rồi.
Nàng muốn từng chút kích thích ý chí cùng hy vọng của Đào Vãn Tâm, sau đó lại chậm chạp nghiền nát, hưởng thụ quá trình này.
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Đã gần tới Thiên đường, chỉ còn thiếu một chút nữa thôi thì lại rơi xuống Địa ngục. Cảm giác ấy mới thống khổ nhất, thảm thiết nhất.
Khóe miệng Tô Đát Kỷ nhếch lên một độ cong tàn nhẫn, nhấc đôi giày cao gót 12cm, "Cộc cộc cộc" đi đến bàn làm việc của mình, ngồi xuống, mở điện thoại, đeo tai nghe, tìm phim truyền hình mới nhất mà xem.
Đợi đến khi Đào Vãn Tâm kiên trì chịu đựng nhục nhã xong, cắn răng quật cường quay đầu xem nàng, muốn nói với nàng rằng ả không dễ bị đánh bại như vậy, lại thấy Tô Đát Kỷ nhìn màn hình điện thoại, cười đến run rẩy cả người.
Một tia quật cường liền trực tiếp bay mất, tựa như bong bóng bị đâm thủng.
Không có cái gì thất bại hơn so với việc ngươi đã coi nàng là kẻ địch, cố gắng phấn đấu để đánh bại nàng, mà nàng thì chẳng đem ngươi để vào trong mắt.
Ả cảm thấy ngay cả tư cách làm đối thủ của nàng cũng không có!
Nhận thức được điều này khiến Đào Vãn Tâm càng tức giận hơn, quên luôn việc ngụy trang ánh mắt, hung tợn nhìn chằm chằm gương mặt kiều mị phía trước, như muốn dùng ánh mắt đâm mặt nàng thành cái lỗ.
Đương nhiên Tô Đát Kỷ đã sớm chú ý tới, nàng không có hứng thú đối với phim truyền hình. Dù sao đấu với người thú vị hơn nhiều.
Nàng bày ra bộ dáng này, để góp một viên gạch giúp Bạch liên hoa hắc hóa a~.
Nhìn Đào Vãn Tâm ấp ủ cảm xúc không sai biệt lắm, Tô Đát Kỷ mới ngẩng mặt lên, ngón trỏ hướng về phía ả ngoắc ngoắc,
"Thân thể rất kém cỏi kia, tới đây."
Tư thế ở trên cao nhìn xuống, giọng điệu khinh miệt tựa như đang gọi chó con mèo con. Editor: Miêu Bàn Tử
Nàng rõ ràng biết ả, nhưng mà lại không gọi tên, thực sự không có chút tôn trọng ả tí nào.
Đào Vãn Tâm tức giận trong lòng, cũng không có cách. Tình thế khác biệt, ả chỉ có thể ngoan ngoãn đi qua.
"Tới tiệm trà sữa Tinh Quang, xem trên menu có thứ gì, mua tất cả mỗi thứ một ly rồi đem về cho tôi."
Tô Đát Kỷ nhẹ nhàng phân phó.
Tiệm trà sữa Tinh Quang? Qua bên kia đón xe cũng mất 40 phút, vừa đi vừa về là hơn một tiếng.
Chưa kể cửa tiệm kia rất nổi tiếng, võng hồng* đều phải xếp hàng dài dài. Nếu như xếp hàng chờ mua thì mất trên một tiếng đồng hồ.
*Võng hồng: người nổi tiếng trên mạng.
Mà nàng còn muốn tất cả đồ uống, mình có một mình làm sao đem về được?
Vừa mới làm nhục mình trước toàn nhân viên trong công ty, nữ nhân này còn cảm thấy chưa đủ sao? ( Chưa:v)
Lửa giận trong lồng ngực Đào Vãn Tâm mạnh mẽ lan tràn, sắp không nhịn được nữa.
"Còn không mau đi?"
Thấy ả không có phản ứng, Tô Đát Kỷ sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, nhấc một xấp văn kiện trên bàn ném về phía ả.
"Xoẹt!"
"A!"
Cặp văn kiện vô cùng chính xác đánh vào trên mặt Đào Vãn Tâm, cạnh góc sắc nhọn còn quẹt qua má phải của ả, bên trên liền xuất hiện một vết máu.
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Mấy nữ thư ký khác nhìn trộm sang, thấy một cái màn hung tàn này, vội vàng rụt cổ một cái, đem chính mình giấu dưới máy vi tính, sợ vị bí thư mới vừa nhận chức này giận cá chém thớt, chém tới trên người mình.
Khinh người quá đáng!
Mình cũng không có làm sai cái gì, nàng có quyền gì mà đối xử với mình như vậy!
Đào Vãn Tâm ăn đắng, nước mắt đổ rào rào xuống, không chịu nổi cái ủy khuất ngập trời này, che lấy gương mặt của mình, lảo đảo chạy ra ngoài.
- -------------
✎ Chuyên mục xoát độ có mặt của editor ( =ω=)..nyaa: - Bị hành lần thứ 3... Phải không nhể? Từ từ, vị tổng tài bị vả mặt sắp online rồi ~ Mỗi comt và bình chọn của quý dị đều là động lực tiếp sức cho Miêu edit. Thân áiMeo~