Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 225

Edit: tranthayday / Beta: PaduC

Nhân lúc tất cả mọi người đều đang đắm chìm trong đau đớn tột cùng, A Mãng trộm hỏi Nam Tầm: "A Khê, em có cách cứu bọn họ thật sao? Làm vậy em sẽ phải phí rất nhiều vu lực đúng không?"

Nghe được hai từ "vu lực", Nam Tầm giật giật khóe miệng.

Đúng là cô nói cái gì, A Mãng liền tin cái đó.

"A Mãng, vừa rồi là lừa bọn họ thôi, tạm thời em vẫn chưa có biện pháp." Nam Tầm nói.

A Mãng mím môi, vẻ mặt đột nhiên trở nên ngưng trọng, cũng không biết có phải cho rằng Nam Tầm giấu diếm hay gì khác.

Bỗng, hắn đưa ra kiến nghị: "Hay là nhân lúc trời tối, để tôi trộm giết hết đám người đã nhiễm bệnh rồi thiêu hủy xác luôn. Như vậy bệnh tật sẽ không lây lan nữa."

Vẻ mặt hắn cực kỳ nghiêm túc, tuyệt đối không phải đang đùa giỡn.

Tiểu Bát: "Đờ mờ, hu hu, hù chết bảo bảo rồi. Dã nhân này thật quá hung tàn, làm sao hở chút là muốn giết người cơ chứ."

Nam Tầm an ủi nó: "Chẳng phải đây là thời tối cổ sao, con người muốn cái gì cũng viết trực tiếp ở trên mặt. Ta lại cảm thấy A Mãng thẳng thắn như vậy thật đáng yêu."

Tiểu Bát:...

Nam Tầm không cho A Mãng làm chuyện đó, cô cũng không muốn A Mãng gánh nhiều sát nghiệt như vậy, sẽ ảnh hướng không tốt tới con cháu đời sau.

Sau đó, Nam Tầm liền tính kế tới trên người Tiểu Bát: "Chỗ ngươi có linh đan diệu dược nào có thể trị được ôn dịch không?"

Tiểu Bát biến cảnh giác ngay tức khắc: "Làm gì? Ngươi muốn ta cứu những người này? Nói cho ngươi biết, không có chuyện đó đâu, đan dược cũng chỉ có hạn thôi, hơn nữa đây cũng không phải chuyện chúng ta có thể nhúng tay vào."

Nam Tầm không có lại kỳ kèo Tiểu Bát không tha, cô bỗng cười khẽ: "Tiểu Bát, ngươi đã nhắc nhở ta, những việc này đúng là chúng ta không có khả năng can dự, nhưng Sơ Tuyết có thể, cô ấy nhất định có biện pháp."

"A Mãng, chúng ta đi! Đi tới bộ lạc của em."

Ở lúc con chim lớn biết phun lửa kia chở một nam một nữ bay xa, mãi đến khi chỉ còn lại có một điểm nhỏ, các tộc nhân Tộc ăn thịt người vẫn duỗi dài cổ ngóng theo.

"Mấy người nói xem, A Khê là vu sử sao? Cô ấy thật sự sẽ cứu chúng ta sao?" Một người đột nhiên hỏi.

Tất cả đều trầm mặc.

Nếu trận bệnh dịch này là do A Khê mang đến, thì tại sao cô lại muốn cứu bọn họ chứ?

Nhưng ai nói có thể ngự thú thì chắc chắn là vu sử đâu, cô cũng có thể là Ô Thác thần mang cho nhân loại mùa màng bội thu cùng niềm vui hạnh phúc cơ mà! Mà con chim kỳ dị biết phun lửa kia có lẽ cũng không phải mãnh thú ăn thịt người gì cả, mà có khả năng là thần thú!

Chỉ nghĩ như vậy, vẻ mặt của các tộc nhân tức khắc từ hoài nghi căm hận biến thành kính sợ.

Ô Thác thần sử! A Khê không phải vu sử, cô có thể mang đến hạnh phúc cùng mùa màng sung túc, là Ô Thác thần sử!

Thời điểm Đại Hôi đến bộ lạc của Sơ Tuyết, lại không có may mắn như lần trước, nó còn chưa kịp đáp xuống đã bị đám đàn ông trong bộ lạc tới tấp bắn tên công kích.

Đại Hôi lửa giận ngập trời, mỏ chim há ra định phun lửa về phía bộ lạc, Nam Tầm vội vàng trấn an nó.

Nam Tầm đứng lên, A Mãng cùng lúc đỡ lấy cẳng chân của cô, tránh cho cô đứng không vững mà ngã xuống.

"Sơ Tuyết, là tôi! Tôi là A Khê ——" Nam Tầm hướng bộ lạc hô to: "Sơ Tuyết, tôi có việc gấp tìm cô ——"

Nói xong lời này, Nam Tầm để Đại Hôi đáp xuống ở khu đất trống trước bộ lạc.

Không bao lâu sau, Sơ Tuyết và A Ngu cầm đầu, cùng ba bốn mươi dũng sĩ bộ lạc đi tới.

Sơ Tuyết nhìn thấy A Khê thì vẻ mặt khó nén niềm vui sướng, cô nàng quay ra nói vài lời với A Ngu mặt đang đầy cảnh giác, sau đó gấp không chờ nổi mà chạy vội qua hướng Nam Tầm: "A Khê, tôi rất nhớ cô! Khoảng thời gian này, cô ở Tộc ăn thịt người sống có tốt không?"

Nam Tầm không có thời gian ôn chuyện với Sơ Tuyết, vội vàng nói mục đích lần này đến.

Sơ Tuyết thực kinh ngạc: "A Khê, cô đang nói đến dịch bệnh? Bộ lạc chúng ta khoảng thời gian trước cũng bạo phát bệnh dịch, nhưng tôi phát hiện ra một loại thảo dược có thể trị được bệnh đó, những tộc nhân nhiễm bệnh đều đã được cứu sống. Tôi cho rằng chỉ có bộ lạc chúng ta mới nhiễm bệnh, chẳng lẽ bộ lạc khác cũng..."

Nam Tầm gật đầu: "Tôi nghi rằng tất cả bộ lạc gần đây đều nhiễm loại bệnh dịch này. Tộc ăn thịt người đã chết hơn phân nửa, nếu không cứu chữa e rằng toàn bộ bộ lạc sẽ phải diệt sạch!"

Sơ Tuyết lập tức đem loại thảo dược có thể trị liệu ôn dịch đưa cho Nam Tầm: "A Khê cô xem, chính là loại này, trên bộ rễ có lá cây dài nhỏ như này, cứ vào trong rừng là kiểu gì cũng thấy."

Nam Tầm ra sức ôm lấy Sơ Tuyết: "Cảm ơn em gái, chúc cô sẽ luôn hạnh phúc."

Sơ Tuyết khẽ sửng sốt, ánh mắt chợt loé, nhưng sau đó lại trở nên vô cùng kiên định: "Tôi sẽ, tôi sẽ nắm chặt hạnh phúc của chính mình trong tay."

Cô nhìn về phía sau, cách đó không xa là A Ngu hiện giờ đã tấn chức tân tộc trưởng, bên cạnh anh ta có một người phụ nữ xinh đẹp bụng nhỏ hơi gồ lên đứng ở đó.

Khi một bộ lạc cường đại lên thì sẽ có những bộ lạc xuống dốc đến nương tựa, tộc nhân của các bộ lạc đó sẽ "sôi nổi" tiến đến sáp nhập vào, đặc biệt là phụ nữ. Mà số lượng phụ nữ trong bộ lạc ngày một nhiều, thì tương đương với mỗi người đàn ông sẽ được phân thêm nhiều phụ nữ.

Vốn là A Ngu nhất quyết không cần, nhưng những cô gái đó đuổi cũng không đi, như ruồi bọ dính ở bên người anh ta. Sơ Tuyết trước kia rất yên tâm với A Ngu, nhưng không nghĩ tới việc cô không lưu ý đã cho ả A Hương này có cơ hội tính kế anh ta.

A Hương cho A Ngu ăn quả tình, hai người lăn lộn một đêm, hiện tại ả ta đang mang thai con của anh ta.

Nam Tầm cũng nhìn thấy A Hương, cô không ngờ tới ả đàn bà tưởng rằng đã chết kia thế nhưng đã sớm bỏ quên Tộc ăn thịt người mà gia nhập nơi này.

Quả đúng là âm hồn bất tán, mơ ước người của cô thì thôi, bây giờ lại dám gài bẫy anh chàng của Sơ Tuyết!

"Sơ Tuyết, cô phải cẩn thận cô ta." Nam Tầm đi lên nhắc nhở một câu.

"Yên tâm đi, dù sớm hay muộn gì tôi cũng sẽ giết chết ả." Sơ Tuyết trầm giọng nói.

Nam Tầm:...

Nguy hiểm quá, không cẩn thận đã gặp phải quá trình hắc hóa của đóa hoa trắng mơn mởn rồi.

Sơ Tuyết mang vẻ mặt lạnh nhạt nói: "Tôi biết A Ngu chỉ yêu tôi, có thể không anh ấy phải cố ý nhưng trong lòng tôi vẫn ghê tởm như nuốt phải ruồi bọ vậy, vì vậy tôi không còn lựa chọn nào khác. Nếu đem so sánh với tất cả đám đàn ông khác, anh ấy đã tính là dị loại. Ta không thể bởi vì một lần sai lầm của anh ấy mà đẩy anh ấy cho tiện nhân khác."

Nam Tầm không có mặt mũi để nói: A Ngu của cô không phải dị loại, A Mãng của tôi mới là.

Sơ Tuyết đã đủ khổ sở, cô không thể lại xát thêm muối vào miệng vết thương của cô nàng.

Dưới ánh mắt khiếp sợ của đám người, Nam Tầm và A Mãng cưỡi Đại Hôi bay lên trời cao.

"Trời ạ, A Khê là Ô Thác thần sử, cô ấy biết ngự thú!" Không biết ai bỗng hô lên đầy kinh ngạc, sau đó cả bộ lạc lập tức như nổ tung.

Mọi người quỳ rầm gối trên mặt đất, không ngừng lễ bái về hướng con chim lớn.

Đại Hôi đã bay cao bay xa, nhưng Nam Tầm vẫn còn thấy được đám người nguyên thủy kia quỳ lạy, bọn họ lấy thái độ cung kính mà nằm rạp trên mặt đất, trông thật giống những con kiến bé nhỏ.

"Không nghĩ tới cũng có ngày Nam Tầm ta có thể hưởng thụ loại cảm giác được sùng bái này, chậc chậc." Nam Tầm ở trong lòng khoe khoang với Tiểu Bát.

Tiểu Bát:...

Nam Tầm và A Mãng hái được rất nhiều thảo dược trong rừng cây, sau đó đưa tới Tộc ăn thịt người và những bộ lạc gần đó bị nhiễm ôn dịch.

Bọn họ giống như thiên thần rơi xuống, cứu vớt vài bộ lạc to to nhỏ nhỏ. Nam Tầm còn trở thành Ô Thác thần sử trong mắt mọi người, trong khoảng thời gian ngắn đã được tôn sùng.

Trở lại ngôi nhà trên cây, A Mãng liền ôm chặt cô vào trong ngực, dường như sợ cô sẽ chạy mất chỉ trong chớp mắt.

Thời điểm Nam Tầm ngủ đến mơ mơ màng màng, nghe được người đàn ông khẽ lẩm bẩm bên tai cô: "A Khê, hóa ra em không phải vu sử, mà là Ô Thác thần sử. Mặc kệ em là ai, em đều là A Khê của tôi, em không được đi đâu cả..."

Đúng là vẫn bá đạo trước sau như một a!

Trong lúc ngủ mơ, Nam Tầm khẽ cong khóe miệng.

Hai người lại trở về cuộc sống gia đình bình tĩnh êm đềm. Nhưng ông trời giống như lại bị cái gì chọc giận, cho nên muốn hung hăng trừng phạt sinh linh của khu rừng này. Vừa mới bùng nổ trận bệnh dịch không bao lâu, giờ lại giáng xuống một phen lửa lớn thiêu đốt ngùn ngụt cả khu rừng.

Ngọn lửa bốc lên cao, sương khói mịt mù.

~~~~~~~~~~~~

2 chapters left ᕦ(ò_óˇ)ᕤ
Bình Luận (0)
Comment