Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 390

Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC, tranthayday

Nam Tầm: "Quả nhiên, khí vận tử cũng là cấp SSS nghịch thiên. Anh ta là con cưng của trời, mà đại Boss vai ác chẳng qua chỉ là cục đá kê chân trên con đường thành công của khí vận tử. Không có khí vận của vai chính, nhưng lại có tư chất của vai chính, đại Boss thật đáng thương."

Tiểu Bát:...

"Đáng thương cái cc, ngươi biết sau này hắn tàn bạo thế nào không? Tay không xé người đó má ơi. Có điều, nếu loài người không chủ động công kích Trùng tộc, còn nhục mạ phỉ nhổ hắn các kiểu, thì có lẽ đại Boss cũng sẽ không trở nên tàn bạo đến vậy."

Nói xong, Tiểu Bát tổng kết: "Cho nên ấy Nam Tầm, bây giờ có phải ngươi lại một lần nữa giác ngộ chuyện chúng ta đang làm là vĩ đại ý nghĩa cỡ nào không! Trước khi khí vận tử mạnh thêm rồi tiêu diệt đại Boss, chúng ta cứu vớt đại Boss sớm một ngày là có thể cứu vớt ngàn vạn con dân sớm một ngày đó!"

Nam Tầm:...

Tiểu Bát thật là không buông tha bất kì cơ hội tẩy não cô.

Nhưng thật sự không cần thiết.

Nam Tầm và Ge ngồi trong góc tối, cho nên bọn họ thấy rõ nữ tù binh trước.

Mà lúc này, Amy tóc vàng mắt xanh ngừng ở nơi xa hồi lâu. Cô nàng thoạt nhìn rất cẩn thận, mỗi một bước chân đều có quy luật chính xác. Nếu quan sát tỉ mỉ, có thể phát hiện cô nàng vẫn luôn giữ nguyên tư thế chiến đấu.

Giữa tiếng "lộp cộp" được cố tình thả nhẹ, cô nàng đi tiếp vài bước về phía trước, cho đến cuối cùng có thể thấy rõ dáng vẻ Cố Khuynh và Ge.

Amy vô cùng giật mình.

Vốn tưởng trong đây sẽ là một con trùng xấu xí to lớn, nào ngờ lại là hai con người bình thường!

Hơn nữa gương mặt hai người này đều khá quen mắt. Rốt cuộc là sao thế này?

Song, ngay khi Amy mới lộ vẻ mặt vừa bất ngờ vừa mừng rỡ, người đàn ông điển trai vẻ mặt lạnh nhạt kia lại đột nhiên đứng dậy.

Amy dời tầm mắt xuống dưới, cứ như vậy bất thình lình thấy được... nửa thân trùng và bốn chân sâu của người đàn ông đó.

Trong nháy mắt đó, đôi mắt cô chợt trừng lớn, lòng bàn tay ứa mồ hôi lạnh, toàn thân phát run.

Quái vật nửa người nửa trùng!

Nam Tầm nhịn không được giơ ngón tay cái cho phản ứng của cô nàng. Trừ hai mắt vì khiếp sợ mà trừng lớn, thế mà không hề thét chói tai cũng không sợ tới mức quay đầu bỏ chạy. Cô nhóc này tuyệt đối có chút tài năng.

Trán Amy ứa mồ hôi lạnh, nhưng cô nàng rất nhanh đã bình tĩnh lại, cảnh giác nhìn chằm chằm quái vật trước mắt, cơ thể hơi nghiêng, làm tốt công tác chuẩn bị công kích.

Ge hơi nhướng mày, quả thật nằm ngoài dự đoán, cô gái này vậy mà không sợ đến thét chói tai. Song, hắn đang nhìn chằm chằm vào đối phương, nên cho dù cô ta che giấu cảm xúc thật nhanh, hắn vẫn thấy được rõ sự cảnh giác cùng với nỗi sợ cực độ từ trong mắt cô ta.

Sợ hãi và cảnh giác của cô ta rất nồng đậm, thế cho nên thiếu chút nữa đã lừa được mắt hắn.

Trong nháy mắt vừa rồi, cùng với sự sợ hãi và cảnh giác, còn có một tia... ghê tởm.

Ge vẫn luôn biết dáng vẻ nửa người nửa trùng của mình thực xấu xí, nhưng Cố Khuynh mỗi ngày cứ như đứa ngốc khen hắn đẹp trai. Hắn xem cô ra sức khen như vậy, lại đối diện với ánh mắt vô cùng chân thành của cô, hơi kém đã tin là thật.

Nhưng hắn biết đó là giả, sao hắn có thể đẹp cơ chứ?

Có lẽ trong mắt cô, trông hắn không hề xấu. Cho nên vì tù binh nhỏ Cố Khuynh, hắn nguyện bước dần ra khỏi bóng ma của mình, nhìn thẳng vào bản thân.

Sau đó, hắn xác thật đã làm được.

Nhưng ngay khi nãy, sự ghê tởm và chán ghét chợt lóe trong mắt cô gái kia, đã xé nát hình tượng tự lừa mình dối người mấy ngày nay của hắn, một lần nữa lôi chân tướng ra ngoài!

Ge không khỏi nắm chặt nắm đấm.

Sâu trong nội tâm, cảm giác tàn bạo đã lâu không xuất hiện lại ngoi lên.

Rồi chợt, trên cánh tay Ge xuất hiện cảm giác ấm áp.

Ge bỗng ngẩn ra, hắn nhìn về phía tù binh nhỏ của mình.

Cô cầm tay hắn, chớp chớp mắt: "Còn không qua đây ngồi, ngài dọa sợ cô bạn này rồi."

Sự tàn bạo muốn hủy diệt gì đó dưới đáy lòng Ge tức khắc phai nhạt. Hắn "ừ" một tiếng, ngồi lại lên ghế, dựa sát tù binh nhỏ của mình.

Lúc này Amy không dám hành động thiếu suy nghĩ, cô thực căng thẳng.

Nam Tầm hơi nhếch miệng cười cười: "Cô đừng lo lắng, chúng tôi sẽ không làm gì cô."

Amy vẫn chưa thả lỏng cảnh giác. Cô nàng nhìn chằm chằm Nam Tầm thật lâu, không biết đột nhiên nghĩ đến gì mà vẻ mặt bỗng biến đổi, không khỏi buột miệng thốt ra: "Là cô! Cô là Thiếu tướng Cố Khuynh! Thiếu tướng Cố Khuynh, không phải cô đã chết trong trận chiến đó rồi sao? Thế nào lại ——"

Cô nàng nói được một nửa thì đột nhiên im bặt, chợt nhìn về phía quái vật ngồi cạnh người con gái.

Quái vật này, nếu cô đoán không sai thì chính là nữ vương mới của Trùng tộc. Không, hắn là giống đực, vua của Trùng tộc lại biến thành một giống đực.

Ánh mắt mà Thiếu tướng Cố Khuynh nhìn về phía Trùng vương khá kỳ lạ, quan hệ của bọn họ dường như rất thân mật.

Ôi, trời ạ, Thiếu tướng Cố Khuynh mất tích mấy tháng không chỉ xuất hiện ở lãnh địa Trùng tộc, mà còn có quan hệ với vua bọn chúng. Đây rốt cuộc là chuyện gì?

Nam Tầm dùng tay ra dấu mời: "Ngồi đi."

Theo lý thuyết, danh tiếng của Ge phải vượt xa Cố Khuynh, nhưng đối với người trẻ tuổi bây giờ, vị anh hùng này đã trở thành quá khứ. Hơn nữa không biết tại sao, mấy năm gần đây tư liệu về Ge đang ngày một ít đi.

Cho nên trong trí nhớ Amy, diện mạo Ge khá mơ hồ. Ngược lại, Cố Khuynh chính là một huyền thoại trong quân đội. Bởi vì ít nói ít cười, làm việc quyết đoán không thua gì đàn ông, nên bị ngầm gọi là Thiếu tướng mặt lạnh. Amy cực kỳ ngưỡng mộ vị nữ thiếu tướng này, không ngừng tìm hiểu tài liệu về cô ấy. Sau khi biết Thiếu tướng Cố Khuynh chết trận, cô nàng còn đau buồn thật lâu.

Tuy rằng Amy không hiểu ra sao, nhưng có Cố Khuynh ở đây, không thể không nói sự cảnh giác lúc đầu đã phai đi nhiều.

Cô nàng lắc đầu, đứng cách bàn hai người chừng hai bước, nói: "Tôi muốn đứng."

Nam Tầm nhún nhún vai: "Tùy cô."

Cô nhìn sang người đàn ông bên cạnh, hỏi hắn: "Ngài vừa lòng cô gái này không?"

Ge ngẩn ra, vội lắc đầu.

Nam Tầm lại hỏi hắn: "Vậy ngài định xử lý thế nào?"

Ge không nói lời nào, chỉ nhướng này, vẻ mặt "cô muốn sao cũng được".

Nam Tầm cười cười với hắn: "Cảm ơn ngài." Sau đó rướn người lại gần hôn lên khóe miệng Ge.

Hai mắt Amy lại trừng lớn lần nữa.

Lần này, không chỉ cô gái đối diện, mà đến cả Ge cũng ngây dại.

Cố Khuynh cô, cô ấy lại dám hôn môi hắn trước mặt một con người!

Ge đột nhiên gục đầu xuống, khóe miệng giương lên cực nhanh rồi hạ xuống, ý cười thoáng vụt qua.

Nam Tầm nhìn về phía Amy, nói từ tốn: "Bây giờ cô chỉ có hai lựa chọn, một là bị Trùng tộc xé xác thành thức ăn, hai là làm tù binh cho Trùng tộc, mặc tôi sai sử."

Amy tự hỏi chốc lát rồi đưa ra đáp án của mình: "Tôi chọn cái thứ hai."

Cơ giáp của cô mặc dù rơi nhầm xuống hành tinh Bóng Tối, nhưng vẫn chưa hư hỏng gì. Chỉ cần cô nghĩ cách tìm được cơ giáp thì vẫn có thể chạy khỏi nơi này.

Amy vừa mới nghĩ vậy, đã nghe cô gái đối diện nói: "Tôi nghe nói vì cơ giáp của cô lỡ rơi xuống đây nên mới bị Trùng tộc bắt được. Cơ giáp của cô tôi tịch thu trước, nếu cô không nghe lời tôi, tôi sẽ hủy nó ngay trước mặt cô, biến nó thành một đống sắt vụn."

Amy:...
Bình Luận (0)
Comment