Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 426

Edit: Bánh Bao/ Beta: PaduC, Trant

Xúc cảm ẩm ướt trên môi làm Nam Tầm giật mình, hai mắt trừng lớn.

Ánh Hàn chủ động hôn nàng?

Hắn thậm chí tách môi Nam Tầm, cho nàng một nụ hôn sâu nóng bỏng.

Chờ đến khi rời môi, tiểu yêu tinh còn dùng lưỡi liếm môi mình, như thể vừa thưởng thức một món ngon mỹ vị. Mà môi mỏng bị hắn liếm như vậy, có vẻ càng thêm trơn bóng óng ánh.

Hắn nhìn Nam Tầm, cái liếc mắt đưa tình đó thật muốn mạng già của nàng mà.

Nam Tầm không khỏi mím môi, yết hầu lên xuống.

Mí mắt Ánh Hàn lười nhác nâng lên, liếc nàng một cái: "Thất thần cái gì? Còn chưa lên? Sau chuyện trên du thuyền hôm nay, việc của hai ta khẳng định không thể giấu được nữa, còn tránh cái gì, ngại cái gì?"

Lúc Ánh Hàn nói mấy chữ "việc của hai ta", không biết sao mà Nam Tầm cứ nghĩ tới từ "gian phu dâm phụ", thấy hơi buồn cười.

Nam Tầm chui vào trong xe, chu miệng đưa qua: "Hàn Hàn, vừa rồi ta chỉ mải vui quá. Có thể làm lại được không, lần này ta muốn nhấm nháp cẩn thận."

Hàn tiểu yêu tinh đẩy nàng ra, trực tiếp cho một chữ: "Cút."

Nam Tầm mặt dày mày dạn không cút, cứ ôm chặt eo hắn, gác cằm lên vai hắn, cười khanh khách nói: "Hàn Hàn, hôm nay trên du thuyền chàng biểu hiện rất tốt, có thể khiến Lâm Nguyệt Cầm khốn khiếp kia chủ động nhảy hồ. Chàng thật lợi hại."

Ánh Hàn tà tà nhìn lướt qua đầu vai, mắt hướng lên trên, lộ ra vẻ khinh bỉ tuyệt đẹp: "Ta cũng không phải vì ngài. Là Lâm Nguyệt Cẩm và tiểu tiện nhân Thu Song hợp tác nhục nhã ta, đương nhiên ta phải trả lại chút rồi."

Nam Tầm gật mạnh đầu hùa theo: "Ta biết, ta biết hết, Hàn Hàn của chúng ta là thông minh nhất, lợi hại nhất."

Xe ngực lắc lư chạy trên phố, trong cơn lắc lư còn cảm nhận được đối phương va vào, điều này làm Nam Tầm hơi hơi tâm viên ý mãn. Nàng sờ eo Ánh Hàn, trêu ghẹo: "Hàn Hàn, nếu không phải lần trước vô ý thấy hết người chàng, ta thật đúng là không biết chàng mặc đồ thì gầy, cởi đồ thì có thịt đấy."

Tuy da Ánh Hàn trắng nõn, cơ bắp cũng không rõ ràng, nhưng vẫn có thể nhìn ra người hắn rất rắn chắc, là một người rèn luyện thường xuyên.

Cũng không biết thường ngày tiểu yêu tinh này rèn luyện thế nào nữa. Đánh đàn? Hình như đánh đàn chỉ làm thon ngón tay. Múa kiếm? Mấy chiêu khoa tay múa chân của Túy Hương Các thì thôi đi.

Người còn cao nữa chứ. Nam Tầm vốn tưởng rằng mình xuyên đến nữ tôn, nhất định phải nổi dậy một phen. Ai ngờ lần này nàng xác thật không lùn, nhưng đại Boss lại vẫn cao như thế.

"Hàn Hàn, mỗi ngày chàng ăn gì vậy? Sao mà cao quá nha." Nam Tầm cảm khái.

Nếu không dựa vào gương mặt, thì chỉ bằng chiều cao của hắn thôi cũng đủ để dọa lui một đám nữ nhân rồi. Dù sao thì mấy nữ nhân cũng không thích phu hầu cao hơn mình quá nhiều.

Mắt Ánh Hàn khẽ động: "Sao? Ngài chê ta quá cao?"

Đôi mắt câu hồn của hắn liếc xéo Nam Tầm, tưởng chừng như chỉ cần nàng nói câu nào làm hắn không vui, hắn sẽ lập tức nổi bão cho nàng xem vậy.

Nam Tầm vội nói: "Sao có thể chứ. Hàn Hàn nhà ta không giống người thường, ta còn vui không kịp đâu. Dáng cao nhìn được xa, lúc đánh nhau cũng có ưu thế hơn. Hơn nữa ——"

Nam Tầm hạ thấp giọng: "Dáng cao chân dài, ta thích. Đường cong vòng eo rõ ràng, ta càng thích."

Nói rồi, bàn tay đang gác bên hông Ánh Hàn còn sờ sờ mấy cái.

"Ngài lại nói thêm mấy câu nữa, ta lập tức đá ngài khỏi xe ngựa." Ánh Hàn cảnh cáo, lườm bàn tay hạnh kiểm xấu của nữ lưu manh.

Nam Tầm cười vô cùng chân thành: "Ta chỉ muốn đo eo Hàn Hàn xem to cỡ nào thôi mà. Hôm nay ta đến tiệm may đặt y phục cho chàng, sư phó hỏi ta kích cỡ thế nào. Tuy lần trước chàng tắm ta đã thấy rồi, nhưng ta muốn sờ lại lần nữa cho chắc."

Ánh Hàn:...

Thứ dâm dê này!

Ánh Hàn nắm móng vuốt nàng ném ra, kết quả móng vuốt vừa bị ném tức khắc lại quấn lên, có điều lần nay đàng hoàng hơn nhiều.

Ánh Hàn liếc nàng một cái, không tránh nữa.

Nam Tầm ôm eo hắn, vùi đầu vào cổ hắn, thấp giọng hỏi: "Hàn Hàn, ta có thể cho rằng, chàng đồng ý rồi không?"

Ánh Hàn ghé mắt: "Đồng ý cái gì?"

Nam Tầm nói vui vẻ: "Đồng ý gả cho ta đó. Mặc dù trước đó ta đã nói rất nhiều lần, nhưng chưa lần nào chàng trả lời chính thức cả."

Từ trong lỗ mũi Ánh Hàn phát ra một tiếng "xì" thật nhỏ: "Chuyện tốt như vậy chỉ có kẻ ngốc mới không đồng ý. Nhưng mà Tiếu Dao, ngài đã nói cưới ta làm chính phu. Nếu không phải chính phu, ngày sau chàng có bao xa liền cút bao xa nhé."

Nam Tầm cười ha hả: "Hàn Hàn, lời này của chàng thật đáng yêu, ta ngày càng thích chàng rồi."

Ánh Hàn nghiêng đầu liếc nàng một cái, nhàn nhạt phun ra hai chữ: "Ngớ ngẩn."

Đúng lúc này, Tiểu Bát đột nhiên nói: "Giá trị ác niệm của đại Boss giảm 0.5 điểm nữa rồi. Hôm nay tổng cộng giảm được 1 điểm, ngươi nói ta nên cười hay nên khóc đây? Về sau nếu cứ giảm 0 chấm mấy 0 chấm mấy, chắc gia điên mất, hu hu hu."

Nam Tầm bất đắc dĩ thở dài, thật là một tiểu yêu tinh bủn xỉn.

Thế nhưng, khóe miệng nàng vẫn hơi hơi giương lên.

***

Trương Tử Kỳ tiễn đi Tiếu Dao và Ánh Hàn, trong đầu còn hiện lên hình ảnh hai người trước khi đi. Hai người nắm tay sóng vai tiến về phía trước, ca nhi bên cạnh Tiếu Dao còn cao hơn nàng hơn nửa cái đầu, chỉ nhìn bóng lưng thì thật ra rất quái dị.

Chờ người không liên quan đều đi rồi, Trương Tử Kỳ mới chợt nhìn Mộc Túc phía sau, thái độ cung kính hỏi: "Ngũ tiểu thư, vì sao hôm nay người lại đồng ý gặp Lâm Nguyệt Cẩm?"

Mộc Túc chắp tay sau lưng, khí chất quanh thân tức khắc thay đổi, là loại khí phách người thân phận cực cao mới có. Nàng ta nhàn nhạt trả lời: "Coi thử xem quan hệ mấy tiểu thư quan lại thế nào, là có thể phán đoán đại khái vài vấn đề. Có điều hôm nay không có thu hoạch gì lớn, chỉ có Tiếu Dao khiến ta phải lau mắt mà nhìn."

Trương Tử Kỳ cũng ngạc nhiên nói: "Tiếu Dao lại có thể đổi tính vì một ca nhi. Cơ mà tiểu thư, nhóm năm mươi đầu bảng thi Hội hẳn là rất khó. Nước Đại Triệu ta trọng văn khinh cõ, khoa cử vốn dĩ từ ba năm đổi thành hai năm một lần, khiến cho số lượng thư sinh tăng vọt, bổng lộc triều đình mỗi năm đều dùng để nuôi không ít người rảnh rỗi."

Vẻ mặt Ngũ hoàng nữ Tiêu Minh Hạo bỗng chốc biến đổi, thấp giọng mắng: "Đã nói với ngươi bao nhiều lần rồi, chú ý lời nói. Lời này của ngươi mà truyền vào tai kẻ có ý xấu, cho dù là ta cũng không giữ được ngươi!"

Trương Tử Kỳ sờ sờ đầu mình, cười gượng ha hả: "Ngũ tiểu thư thứ tội, lời này ta cũng chỉ dám nói với ngài."

Tiêu Minh hạo suy nghĩ một lát rồi chợt nói: "Thi Hội sang năm ta sẽ cho người để ý Tiếu Dao."

Trương Tử Kỳ bất ngờ: "Ngũ tiểu thư muốn thu Tiếu Dao về phe ta ạ?"

Tiêu Minh Hạo dừng một chút: "Không chắc lắm. Cứ quan sát trước đã, hôm nay nàng ta có qua được nguy cơ trong phủ không còn là một vấn đề."

"Đây là ý gì?"

"Chuyện Tiếu Dao thích Ánh Hàn, sợ rằng Tiếu đại nhân còn chưa biết. Nhưng chờ bà ấy trở về, chuyện này hẳn đã bị đồn thổi xôn xao rồi, Tiếu phủ phỏng chừng cũng gà bay chó sủa."

Tiêu Minh Hạo đoán không sai. Nam Tầm vừa đưa Ánh Hàn xong hồi phủ, nàng còn chưa nói câu nào đã bị lão nương xông lên cho một cái tát.

May là nàng trốn nhanh, sau lại có cha nàng ngăn trở, lúc này mới tránh thoát.

"Mẫu thân đại nhân, có chuyện gì từ từ nói. Cha, mấy ngày tới người nhớ làm nhiều đồ ăn giải nhiệt cho nương nhé. Người xem, trong mắt nương toàn là lửa kìa!"

Nương nàng rít gào: "Tiếu Dao, nhóc ranh nhà ngươi, lão nương đánh chết ngươi ——"
Bình Luận (0)
Comment