Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 529

Ngày ngày Nam Tầm sống hết sức dễ chịu. Không có khách liền kéo cụ tổ thăm thú khắp nơi: dạo phố, xem phim, du lịch. Miễn có ý tưởng là cô làm.

Lần trước bảo muốn lêu lổng nhân gian cùng cụ tổ nên Nam Tầm luôn cố gắng thực hiện lời hứa.

Tiểu Bát nói không sai. Lâu thế mà cô với cụ tổ vẫn chưa đụng phải khí vận tử, phải nói gần như không giao thoa. Càng đáng mừng là, giá trị ác niệm của cụ tổ luôn giảm một cách thong thả đều đặn.

***

Trên sofa, cụ tổ ngồi đọc sách, Nam Tầm gối lên đùi anh, hai tay ôm táo gặm rộp rộp.

Gặm xong rồi, cô còn chưa nói gì, cụ tổ đang đọc sách đã đưa tay qua lấy hạt táo ném vào thùng rác, lại tiện rút hai tờ giấy lau miệng cho cô.

Nam Tầm giơ móng vuốt: "Cụ tổ, lau chỗ này nữa nè."

Thẩm Duệ Uyên khẽ cười: "Bé lười." Nói thế chứ vẫn tỉ mỉ lau từng đầu ngón tay cho cô.

Tiểu Bát nhìn không nổi nữa: "Thân ái, gần đây ngươi nhàn nhã quá ha? Đầu óc không dùng là rỉ đấy. Chả lẽ ngươi không thấy bản thân đang ngày càng đần ra à?"

Nam Tầm đốp lại liền: "Cụ tổ ở đây mà, ta cần gì động não."

Tiểu Bát hối hận tột độ. Nó quyết định thế giới sau phải bắt Nam Tầm tự lực cánh sinh! Không động não sẽ chết đói!

"Thời gian trôi nhanh thật. Nháy mắt đó mà ta năm hai rồi." Nam Tầm cảm thán.

"Đúng vậy, mới nháy mắt mà ngươi đã thành niên. Nên ấy... Ngươi muốn thử áp chảo nướng bánh hông?"

Nam Tầm ồ lên: "Giá trị ác niệm còn bao nhiêu?"

Tiểu Bát trả lời: "Chỉ còn 30."

Nam Tầm: "Vậy..."

"Vậy cái gì?"

"Vậy nên ta thấy thế giới này ta với đại Boss cứ làm cụ chắt như giờ cũng tốt. Đây, tình thân chị hằng khao khát bấy lâu. Phải dùng tình thân cảm hóa, tiêu trừ ác niệm của đại Boss." Nam Tầm rớt giọt lệ cay: "Trước kia cầu mà không được, nay không ngờ đánh bậy đánh bạ lại trúng. Cụ tổ quả là thiếu tình thân mà."

Tiểu Bát phun hai chữ: "Cái rắm."

"Tiểu Bát, ngươi thô bỉ thế."

Tiểu Bát ha hả: "Tưởng gia mù đấy à? Cái kiểu ngươi nhìn cụ tổ là nhìn người lớn á? Cụ tổ nhìn ngươi là nhìn trẻ nhỏ á? Đại Boss không biết nên mới hiểu sai tình yêu thành tình thân! Nhưng bổn thần thú kinh nghiệm yêu đương đầy mình đây nói cho ngươi biết nhá, nếu ngươi không chủ động đâm thủng lớp màng này, giá trị ác niệm của đại Boss đến chết cũng không tuột xuống 0 đâu!"

Nam Tầm ngạc nhiên thốt: "Woa Tiểu Bát, hóa ra ngươi là một con thần thú kinh nghiệm đầy mình? Thật không nhìn ra nha."

Tiểu Bát đơ một giây rồi rít gào: "Trọng điểm của ngươi ở đâu thế hả?! Gia đang nghiêm túc với ngươi đó! Ngươi đâu phải không biết đại Boss đang tu tà! Để khí vận tử hoặc mấy thầy phong thủy thế gia khác phát hiện thì ngươi cứ chờ đại Boss bị tiêu diệt đi!"

Nam Tầm sa sầm mặt: "Ngươi thấy cụ tổ hại ai bao giờ chưa? Cương thi ăn thịt, uống máu, hút tinh khí người sẽ tu luyện nhanh hơn, nhưng cụ tổ đâu có vậy. Cụ tổ cùng lắm chỉ hút oán khí sát khí từ ác ma thôi. Thế thì sao nào? Diệt trừ ác ma cũng không được?"

Tiểu Bát tức giận: "Nói với gia làm gì, đi mà nói với mọi người ấy. Bảo cương thi không hại người. Ngươi thử xem, ai tin?"

Nam Tầm nói ngay: "Thẩm Quang Bích."

Tiểu Bát:...

Mặc dù Nam Tầm chặn họng Tiểu Bát làm nó câm nín, nhưng những gì nó nói cô đều để trong lòng. Cô đương nhiên nhận ra thứ tình cảm khác từ ánh mắt cụ tổ. Vừa rồi trêu nó thôi.

Cơ mà hiển nhiên, EQ cụ tổ thấp vô cùng. Anh vẫn tưởng rằng mình chỉ coi cô như con cháu.

Nam Tầm đang nghĩ cô nên đâm thủng lớp màng này thế nào cho tự nhiên nhất, để cụ tổ tự phát hiện thì còn gì bằng.

Hay... tìm bạn trai kích thích cụ tổ?

Nhưng Nam Tầm lập tức dẹp ý tưởng ấy ngay. Cô không nỡ.

Cụ tổ với cô mà nói là độc nhất vô nhị. Cô không muốn gần gũi đàn ông khác chỉ để kích thích anh, cô không muốn nhìn thấy bất cứ vẻ thất vọng, đau lòng nào trên mặt anh.

Đột nhiên, Nam Tầm lồm cồm bò dậy nhìn thẳng cụ tổ.

Thẩm Duệ Uyên buông sách, nhìn lại cô: "Sao vậy bé?"

Nam Tầm lắc đầu: "Con chỉ muốn nói, khuya rồi không nên đọc sách nữa, không tốt cho mắt. Cụ tổ, chúng ta đi ngủ thôi."

Thẩm Duệ Uyên lặng một thoáng, đáp: "Thật ra so với ngủ, cụ tổ càng thích ngồi cạnh bé. Nhưng đúng là không còn sớm, cụ đưa bé đi ngủ."

Sau đó Thẩm Duệ Uyên thuận tay bế Nam Tầm lên lầu về phòng.

Nam Tầm thơm hai má anh mỗi bên một cái, hô lên ngọt ngào: "Cụ tổ ngủ ngon."

Thẩm Duệ Uyên giữ gáy cô ghé qua hôn mặt, thậm chí tặng kèm một cái trên trán.

Vậy mới nói, thói quen là thứ vừa đáng sợ vừa đáng yêu.

Cụ tổ tự giác thế làm Nam Tầm cười tít mắt.

Thấy Thẩm Duệ Uyên đứng dậy chuẩn bị đi, Nam Tầm vội giữ tay anh. Đôi mắt đen nhánh sáng ngời nhìn anh chằm chằm.

"Cụ tổ, lâu rồi hai ta chưa gặp trong mơ, con muốn thấy cụ trong mơ." Nam Tầm mềm giọng.

Thẩm Duệ Uyên nao nao cong khóe miệng: "Được thôi, bây giờ dễ hơn rất nhiều."

Nam Tầm buồn bực hỏi: "Chẳng lẽ trước kia không dễ ạ?"

Thẩm Duệ Uyên gật nhẹ đầu: "Trước kia cụ bị nhốt trong quan tài, năng lực xác thật chịu hạn chế. Có đôi khi ra khỏi cảnh mơ mà không tài nào nhớ nổi những chuyện xảy ra bên trong."

Thời gian tạo mộng càng lâu, ký ức khi tỉnh lại càng mơ hồ.

Nam Tầm nghe mà giật mình, lập tức bật dậy trừng to mắt nhìn anh: "Cụ tổ! Vậy chẳng phải những chuyện chúng ta từng làm trong mơ cụ cũng quên rồi?"

Mắt Thẩm Duệ Uyên thoáng qua vẻ xấu hổ, nhỏ giọng giải thích: "Chỉ không rõ những chuyện râu ria, còn lại đều nhớ kỹ."

Nam Tầm càng thấy anh giấu đầu lòi đuôi. Cô tức giận lên án: "Mỗi một câu con nói, một một việc con làm cùng cụ đều vô cùng quan trọng!"

Dứt lời lại tủi thân thì thầm: "Khó trách tỉnh mấy ngày cụ tổ mới muốn gặp con. Căn bản là cụ quên mất con rồi!"

Thẩm Duệ Uyên bất đắc dĩ xoa đầu cô: "Nào có, sao thế được. Những điều bé muốn cụ nhớ cụ đều nhớ, không lừa bé. Bé nói cụ tổ tốt với bé nhất, bé thích cụ. Bé còn nói rất muốn cụ tổ sống lại, sống lại mới che chở cho bé được. Cụ tổ nguyện tỉnh lại đều vì một cô bé, là bé đó."

Lý do muốn anh che chở thì hình như cô nói mình không được nhà họ Thẩm ưu ái, nội dung cụ thể anh không nhớ rõ. Bởi vậy sau khi sống dậy anh mới nghĩ cô là con vợ lẽ không được yêu thương.

Cô bé trong mơ rất dựa dẫm anh, thường xuyên nghĩ cách chọc anh vui. Anh nhớ rõ những điều này là được, còn lại đều không quan trọng.

Nam Tầm trách anh một hồi, cuối cùng cũng tha. Kế đó rụt vào chăn vẫy vẫy tay: "Cụ tổ đi ngủ mau đi, chốc nữa chúng ta gặp trong mơ. Mau đi mau đi."

Thẩm Duệ Uyên trông cô sốt ruột thúc giục mà mặt đầy ý cười, dịu dàng nói: "Ừ, lát gặp."

Người đi rồi, Nam Tầm đảo đảo mắt, trong lòng đã tính cả.

Cô quyết định, cô phải bá vương ngạnh thượng cung* cụ tổ!

Ha hả. Chẳng phải không nhớ rõ những chuyện trong mộng ư. Cô thấy mờ mờ ảo ảo gì đó cực kỳ tốt.

[*Bá vương ngạnh thượng cung: cưỡng gian.

Bá vương = những người siêu mạnh mẽ. Ngạnh thượng cung = xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ. Mà "thượng cung" hiển nhiên sẽ bắn ra "cường tiễn", "cường tiễn" lại hài âm hoàn toàn với "cưỡng gian". Cho nên cụm từ này người xưa dùng để nói mé cho từ "cưỡng gian".

"Câu thành ngữ này xuất phát từ điển cố về một trận giao tranh giữa Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ và Hán Cao Tổ Lưu Bang. Chuyện kể rằng lần nọ Hán Sở tranh hùng đã giằng co quyết liệt suốt mấy tháng mà vẫn bất phân thắng bại. Trận chiến này khiến già trẻ lớn bé đều mỏi mệt khổ đau, tiếng oán thán ngập trời ngập đất.

Hạng Vũ thấy thế bèn nói thẳng với Lưu Bang: "Thiên hạ náo loạn nhiều năm như thế chỉ vì hai người chúng ta. Nay bổn vương muốn đơn thân độc mã khiêu chiến Hán Vương ngươi. Hai ta sống mái một phen, đừng để con dân thiên hạ phải tiếp tục chịu khổ."

Lưu Bang cười đáp: "Ta thích đấu trí chứ không đấu dũng." Thế là Hạng Vũ phái một tráng sĩ ra xuất chiến, chẳng ngờ gã tráng sĩ nọ bị thủ hạ của Lưu Bang (vốn là kỵ binh thiện xạ) bắn chết ngay lập tức. Sở Bá Vương hết sức tức giận liền tự khoác khôi giáp, tự cầm vũ khí tiến lên ứng chiến. Chỉ cần Hạng Vũ trừng mắt một cái, tên kỵ binh thiện xạ đã run như cầy sấy, buông cung tếch thẳng về thành..."

Nguồn: Theo trungttnd tại web banlong.us.]
Bình Luận (0)
Comment