Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 660

Edit: Padu/ Beta: Trant, RED

Tuy trong thâm tâm, Nam Tầm khinh bỉ đủ kiểu nhưng thân là người cá thì sao hiểu anh đang nói gì được.

Giương con ngươi xinh đẹp nhìn Ngụy Xương đăm đăm, đoán rằng anh chắc không quên bạn san hô đỏ của cô, còn đồng ý thả tự do thì vui mừng cong cong khóe miệng.

Ngụy Xương vừa thấy người cá nhỏ cười, tâm trạng cũng xán lạn hơn.

Anh muốn nụ cười luôn hiện hữu trên môi cô, hơn nữa chỉ mình anh có thể ngắm, cho nên chẳng sợ phải trở thành kẻ lừa đảo bản thân căm ghét nhất.

Nhưng kỳ thật anh cũng không nói dối. Nếu người cá nhỏ sống cùng anh, anh nhất định có thể làm cô luôn luôn vui vẻ hạnh phúc.

Hai người ngồi trong phòng tiếp tục chơi Candy Crush, mãi đến khi người cá nhỏ sờ sờ bụng mình, Ngụy Xương mới nhớ ra đến giờ ăn rồi.

"Xin lỗi nhé cục cưng, chú quên mất. Chú lập tức cho người dọn bàn ăn thịnh soạn ngay." Nói xong, Ngụy Xương đặt tay lên bụng cô xoa xoa, cười nhẹ: "Hình như hơi lép."

Nam Tầm: Hở chút là sờ mó, đồ háo sắc.

Ở đây có nhà hàng cao cấp quy tụ những đầu bếp danh tiếng khắp thế giới, khách đến có thể thưởng thức đủ loại đồ ăn mỹ vị. Bởi người cá nhỏ ngồi xe lăn, Ngụy Xương không muốn cô bị mọi người soi mói nên gọi Phương Hằng mang bữa tối tới.

Lần này, khi chú Phương nghe món chính vẫn là hải sản thì vẻ mặt đã rất bình tĩnh.

Ban đầu cứ ngỡ anh Ngụy dùng, nhưng giờ này sao còn chưa rõ, cô bé kia có lẽ đã xuất hiện trong phòng lão đại từ tối hôm trước.

Trong lúc chờ cơm Nam Tầm tiếp tục chọc chọc di động. Mới một ngày cô đã qua 100 cửa, khiến Ngụy Xương không khỏi giật mình.

Khi đối diện vẻ mặt kinh ngạc ấy, Nam Tầm rất muốn cào cho một phát. Tuy cô là người cá, nhưng trí khôn của người cá cũng không hề kém con người, dù sao ở thế giới này cả hai cũng cùng tổ tiên. Chẳng lẽ trước giờ Ngụy Xương tưởng cô bị đần hả?

Bữa tối vừa được dọn lên, Nam Tầm hít sâu một hơi, vội vàng nhào tới.

Hiện giờ cô đã hoàn toàn nhập vai người cá, hết sức tự nhiên thoải mái ngồi trên bàn, chờ Ngụy Xương lọc xương cá sạch sẽ rồi dâng đến tận miệng.

Tiểu Bát không khỏi cảm khái: "Lại ỷ vào không hiểu gì, lười lên tầm cao mới. Ngươi cứ giả vờ đi."

Nam Tầm nói: "Ngươi không thấy khóe miệng đại Boss hơi giương lên hả? Ta đây chỉ thỏa mãn những ham muốn bất lương của anh ta thôi."

Tiểu Bát vậy mà không có lời nào để phản bác.

Được rồi, có khi đại Boss người ta thích chơi trò đút cơm thật. Không thể không nói, người nào đó mỗi lần lười đều có lý do rất chính đáng.

Buổi tối 8 giờ, tầng ba có một buổi đấu giá quy mô lớn. Ngoài nhóm người tới cùng anh Ngụy, còn có rất nhiều nhân vật giới thượng lưu đến từ các quốc gia.

Ngụy Xương đương nhiên biết sự kiện đó, dẫu sao anh cũng là một trong những người chủ ở đây. Nhưng lần này số lượng tham gia đông bất ngờ làm Ngụy Xương đánh hơi thấy điều bất thường. Anh lập tức phái chú Phương đi tra mặt hàng được mang đấu giá hôm nay.

Thời điểm Phương Hằng trở về, người cá nhỏ vừa mới thiếp đi trong ngực Ngụy Xương. Anh cẩn thận đặt cô lên giường, sau đó rời khỏi phòng.

"Anh Ngụy, theo tôi hỏi được tối nay sẽ xuất hiện một bảo bối quý hiểm đủ khiến cả thế giới trầm trồ. Còn là vật gì, giám đốc trung tâm đấu giá bảo rằng là món chính nên không thể lộ trước cho bất kỳ ai." Phương Hằng hội báo.

Ngụy Xương hơi nhíu mày: "Chú có nói là tôi muốn biết không?"

Phương Hằng trả lời: "Dạ có, nhưng tay giám đốc kia vẫn không chịu hé răng."

Ngụy Xương cười khẩy: "Bảo ông ta tới gặp tôi."

Giám đốc trung tâm đấu giá nghe nói ông chủ club tìm mình thì vội vã chạy tới, thái độ lập tức quay ngoắt khi vừa thấy mặt nạ vàng trên mặt Ngụy Xương, cung kính giải thích: "Hóa ra là sếp thật. Vừa nãy tôi chỉ muốn làm việc cẩn thận cho nên mới không muốn nói."

Ngụy Xương hờ hững cất giọng hỏi: "Tin tức là ông thả ra đúng không? Cái thứ gọi là bảo bối khiến cả thế giới trầm trồ là cái gì?"

Tay giám đốc nhìn trước nhìn sau, dè dặt hỏi: "Chúng ta có thể vào phòng ngài rồi bàn tỉ mỉ không ạ?"

Ngụy Xương mở cửa phòng, giám đốc kia cho rằng anh muốn mời mình đi vào đang định theo sau, không ngờ đối phương đột nhiên đóng sầm cửa làm mũi ông ta suýt nữa ăn đủ.

Qua hồi lâu, cửa phòng mới lại mở ra. Dưới mặt nạ vàng lạnh băng, ánh mắt người đàn ông cũng cực kỳ lãnh đạm.

"Tốt nhất hãy cho tôi một lý do thỏa đáng để không sa thải ông."

Tay giám đốc bấy giờ mới thật sự biết sợ. Tuy rằng chưa từng diện kiến các ông chủ, nhưng ông cũng biết trong ba người thì hai đã luống tuổi chỉ cầm tiền không quản việc, duy nhất người trẻ tuổi nhất thỉnh thoảng sẽ tới kiểm tra một vòng.

Người đó đúng là vị trước mắt đây. Nếu bảo ông cuốn gói thì tuyệt đối không phải đùa.

Tay giám đốc đi vào phòng, phát hiện phòng ngủ bên trong bị đóng lại.

Ông không dám tò mò nhiều, lau lau mồ hôi lạnh trên trán giải trình: "Sếp chắc biết những buổi đấu giá của chúng ta là bán đồ quý giá cá nhân ủy thác. Chỉ cần không phải đồ ăn trộm, chúng ta đều nhận. Người ủy thác lần này là một ngư dân, cũng chẳng rõ liên hệ nhân viên trung đấu giá bằng con đường nào để rồi được dẫn tới gặp tôi."

Ngụy Xương ngắt lời: "Trọng tâm."

Tay giám đốc cười gượng một tiếng: "Nếu tôi không nói tường tận, sợ chút nữa sếp cũng không tin nổi."

Ngụy Xương lia ánh mắt lạnh lùng qua.

Tay giám đốc không rặn nổi nụ cười nữa, hạ thấp giọng kể tiếp: "Không dám giấu sếp, người ủy thác mang tới một thứ còn sống, là sinh vật chỉ tồn tại trong truyền thuyết... người cá."

Ngụy Xương nghe vậy mặt biến sắc, ánh mắt sắc lẹm găm thẳng ông ta.

Giám đốc kia tưởng anh nghĩ mình bốc phét, không khỏi nhấn mạnh: "Thật đó ạ, nếu sếp không tin thì cứ đi với tôi ngó một cái. Nửa thân trên giống hệt người bình thường, có điều khá xấu. Nhưng từ nửa dưới trở xuống là thân cá phủ kín vảy. Cái đuôi cá to còn lớn hơn đuôi cá bình thường mất chục lần!"

Tay giám đốc càng nói càng hưng phấn, không kịp để ý ánh mắt Ngụy Xương ngày càng lạnh lẽo âm trầm.

Nếu là trước kia, Ngụy Xương khả năng sẽ cảm thấy hứng thú với sinh vật này. Nhưng từ khi có người cá nhỏ, anh không hề muốn bất kỳ kẻ biết được trên đời này thực sự tồn tại người cá.

Một khi con người cá kia bị đưa ra đấu giá, vậy toàn cầu sẽ biết. Đây cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì.

Đúng lúc này, cửa phòng ngủ bỗng vang lên tiếng gõ bình bịch.

Ngụy Xương thay đổi sắc mặt, vội mở cửa bảo tay giám đốc lăn, rồi chạy ngay đến mở cửa phòng ngủ, sau đó liền đối diện ánh mắt vừa lo lắng lại kích động của người cá nhỏ.

Cô ngửi một hơi thật sâu mùi trong không khí, cố khoa tay múa chân gì đó với Ngụy Xương, vừa múa loạn xạ vừa nhảy về hướng cửa.

Ngụy Xương túm người về ôm chặt lấy eo cô: "Chú biết chú biết, chú giúp cưng cứu nó. Vật nhỏ đừng kích động!"

Giám đốc kia từng tiếp xúc người cá lên lây dính mùi của nó. Mà người cá nhỏ của anh ngửi thấy được đồng loại.

Ngụy Xương có chút hối hận cho người nọ vào phòng. Ánh mắt anh thâm trầm, mím chặt môi mỏng.

Tiểu Bát ngáp dài: "Gia đã bảo mà. Dù ngươi không ra mặt, đại Boss cũng sẽ mang người cá kia về. Nguyên thế giới cũng như thế đó."

Nam Tầm hỏi: "Sau nữa thì sao?"

Tiểu Bát: "Sau đó mới mang về chưa đến một ngày đã chết. Haiz, đại Boss vốn tràn ngập lòng hiếu kỳ ưa của lạ, vì vậy mở riêng một viện nghiên cứu rồi triệu tập một đám tiến sĩ sinh vật học về bí mật nghiên cứu. Xác con người cá kia rất thảm, bị mang đi làm giải phẫu các loại."+

Nam Tầm nghe mà dựng hết tóc gáy.
Bình Luận (0)
Comment