Mau Xuyên: Vai Ác Này Có Độc

Chương 50

Thời điểm Quân Sinh tỉnh lại, bên cạnh đã không còn thân ảnh của cô.

Trong lòng Quân Sinh hoảng hốt, đột nhiên ngồi dậy liền chạy ra ngoài thấy cô gái nhỏ ngồi bên cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài.

Trên người cô mặc áo ngủ bằng tơ lụa, tóc dài tự nhiên buông xõa, theo chiếc cổ duyên dáng chuyển động, lộ ra bên dưới lớp áo là vết tích ám muội.

Hắn tối hôm qua......

"Kha Kha......" Quân Sinh từ phía sau ôm lấy cô, đôi tay bất giác ôm chặt.

Cô gái quay lại nhìn hắn, trên mặt mang theo ý cười, bình tĩnh đến đáng sợ, môi đỏ hé mở, cô nói ra bốn chữ: "Chú nhỏ, để tôi đi thôi."

Sự kinh hoảng trong mắt Quân Sinh chợt lóe lên, tiếp theo trong nháy mắt, hắn phảng phất ý thức được cái gì đó, buột miệng thốt ra một câu: "Tôi không phải... là chú ruột của em."

Căn phòng an tĩnh lại.

Bích Linh rũ con ngươi xuống, lẩm bẩm nói: "Không phải chú ruột sao?"

"Kẻ lừa đảo......"

Bích Linh quay đầu lại cắn một cái trên bả vai của Quân Sinh: "Chú ngay từ đầu đã lừa gạt tôi!"

Quân Sinh dùng sức ôm chặt Bích Linh: "Thật xin lỗi......"

Bích Linh buông Quân Sinh ra, chậm rãi hỏi: " Chú nhỏ thích tôi sao?"

Quân Sinh sửng sốt.

Hắn cho rằng cô sẽ kháng cự, sẽ chạy trốn, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới cô sẽ nói ra những lời này.

Có thích hay không?

Đương nhiên là thích.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy cô.

"Thích." Quân Sinh nhìn cô thấp giọng nói.

Khuôn mặt bình tĩnh của cô đột nhiên nở một nụ cười quen thuộc.

"Được, tôi tin chú."

【 Bíp ―― độ hảo cảm 75%. 】

***

Bởi vì đột nhiên phát sinh sự kiện đó, Bích Linh không có đi chơi ngoại thành được, ngược lại bị Quân Sinh đi theo một bước không rời.

Đại khái sợ vừa quay đi cô liền bỏ chạy.

Bích Linh yên lặng suy nghĩ.

【 Ký chủ lần này sao mà không nghĩ đến chuyện tự sát. 】 Hệ thống online ám chỉ.

Tự sát cái mông, dù sao bị làm cũng không phải là thân thể của bổn bảo bảo.

【 Nhưng...... Vị diện trước ký chủ vì cái gì mà kháng cự Liên Vô Trần như vậy. 】

Thân thể Bích Linh thở dài một tiếng xuống.

Sau một lúc lâu, hệ thống biết được đáp án từ Bích Linh.

"Hắn không cho ta sung sướng, ta cũng không muốn cho hắn sung sướng."

【......】 Cho nên Quân Sinh làm cô sung sướng?

Ký chủ có tật xấu.

***

Bích Linh hiện tại thật khó chịu.

Từ khi cô thừa nhận quan hệ giữa hai người, Quân Sinh lại càng không kiêng nể gì, cả ngày đều đùa giỡn cô!

Quá phiền phức.

"Quân Khinh Kha, chú của bạn ở trước cổng trường chờ bạn." Có người ở cửa kêu.

Bích Linh nhìn ánh mắt hâm mộ của mọi người bình tĩnh đứng lên.

Người không hiểu chân tướng vĩnh viễn chỉ biết nghĩ đến phương hướng tốt. Không nghĩ tới, chân tướng, thường thường sẽ làm cho người ta khiếp sợ.

Bích Linh bị Quân Sinh kéo đến một góc, ấn vào tường hôn sâu.

Tầm mắt Bích Linh lại âm thầm hướng ra một chỗ khác.

Hắc, nữ chủ đại nhân!

Tới a! Làm chút chuyện a!

Nhờ cô cứu vớt thế giới của bổn bảo bảo!

【......】 Hoàn toàn không hiểu ký chủ vì sao lại phấn khởi.

Ngay từ lúc đầu vẫn luôn nhàn rỗi không làm việc, cũng không câu dẫn vai ác, cả ngày ăn ngủ ngủ ăn.

Lại còn có khi không làm bài tập, xem phim hoạt hình não tàn.

"Chú nhỏ!" Bích Linh rốt cuộc tránh khỏi môi của hắn: "Không cần."

Quân Sinh biết mình vượt mức cho phép, dứt khoát buông cô ra.

"Bánh phù dung." Quân Sinh đem điểm tâm trên tay đưa cho cô.

Mặt mày Bích Linh hớn hở mà tiếp nhận, "Vậy...... tôi đi đây?"

"Cứ đi như vậy sao?" Quân Sinh không vui.

"Ai ui, tôi còn có rất nhiều bài tập phải làm, tạm biệt!" Bích Linh nhanh chân trực tiếp chạy khỏi.

Tuy rằng làm như vậy thật không có đạo nghĩa......

Nhưng mà, mặt sau còn hấp dẫn hơn.

La Tuyết Lạc chờ Bích Linh rời đi, lúc này mới từ chỗ tối đi ra.

"Quân Sinh anh đứng lại!"

Quân Sinh đang muốn bước về phía trước rời đi, nhìn cô trong mắt mang theo ẩn ý xa cách.

"Có việc gì?"

Bích Linh ngồi xổm xuống đất vừa nghe lén vừa đem bánh phù dung ra ăn.

Trò hay bắt đầu rồi.

Hôm nay cô cũng là một nhân vật quan trọng a......

"Anh muốn như thế nào mới bằng lòng buông tha Kha Kha! Cô ấy còn nhỏ, còn có rất nhiều điều cần phải làm, anh có biết anh làm như vậy sẽ hủy hoại cô ấy hay không!" La Tuyết Lạc mất khống chế mà nói, sắc mặt trở nên trắng bệch.

"Hừ? Tôi làm như thế nào?" Quân Sinh cười khẽ: "Tôi chỉ biết, cô ấy cùng tôi ở bên nhau, mỗi ngày đều rất vui vẻ."

Bích Linh thiếu chút nữa đem điểm tâm phun ra hết.

Cô vui vẻ?

Bình tĩnh, xem diễn tiếp.

"Anh......" Sắc mặt La Tuyết Lạc càng thêm khó coi. Biểu tình rối rắm, cuối cùng hóa thành thỏa hiệp: "Anh buông tha cô ấy, tôi đáp ứng điều kiện lúc trước của anh."

Ách? Nữ chủ đại nhân cứu cô bằng phương pháp này, đây gọi là mệnh đổi mệnh ư?

Bổn bảo bảo thật không uổng công thương cô.

Ta cười trên mặt Quân Sinh có chút lạnh: "Không cần."

Thân thể La Tuyết Lạc run rẩy: "Vì cái gì, anh chỉ là đem Kha Kha coi như thế thân của tôi thôi, anh hà tất phải quấn lấy cô ấy, lừa gạt tình cảm của cô ấy! Cô ấy đơn thuần như vậy......"

Bích Linh đem miếng cuối cùng bỏ vào trong miệng, sự buồn bực trong mắt lưu chuyển.

Đúng vậy, bổn bảo bảo đơn thuần.

Hiện tại, bổn bảo bảo liền tới cho các người biết thế nào là đơn thuần!

Tiếng chuông vào lớp lúc này vang lên, La Tuyết Lạc cắn răng nói: "Anh suy xét rõ ràng, buông tha cô ấy, tôi đáp ứng anh."

Quân Sinh nhìn bóng dáng La Tuyết Lạc rời đi, thần sắc nhàn nhạt.

Hắn trước kia chưa bao giờ nghĩ đến cái gì, hiện tại, cũng chỉ có Quân Khinh Kha, cô gái nhỏ này hắn tuyệt đối sẽ không buông tay.

Tuyệt đối sẽ không.

Âm thanh quen thuộc bỗng nhiên vang lên từ phía sau, làm hắn trong lòng kinh hoảng.

"Tôi cũng không biết, chú nhỏ thật sự chỉ xem tôi là thế thân của người khác đấy."
Bình Luận (0)
Comment