Ngón tay trắng nõn trượt xuống một đường theo ngực người đàn ông, sau đó chậm rãi kéo khăn tắm ra.
Khăn tắm trượt xuống, lộ ra cảnh xuân bên trong.
Liên Vô Trần bị cô trêu chọc mà có chút khó chịu, rất nhiều lần muốn tránh ra khỏi dây thừng, đè cô trực tiếp làm.
Nhưng cuối cùng vẫn là nhịn xuống.
Hắn muốn cảm thụ một chút cảm giác được cô "phục vụ".
"Nhanh lên." Thấy động tác Bích Linh dừng lại, Liên Vô Trần kiềm nén lửa giận mà thúc giục nói.
Bích Linh lại đột nhiên cười với hắn, dự cảm không tốt trong lòng Liên Vô Trần dâng lên, quả nhiên... giây tiếp theo.
Bích Linh cướp khăn tắm chạy ra cửa, tươi cười trên mặt trở thành châm chọc, chỉ nghe cô kiêu ngạo nói: "Liên Vô Trần, còn muốn để lão tử hầu hạ anh, nằm mơ cũng không đẹp như vậy! Anh liền lăn một bên ý dâm cho sướng đi!"
Hắc ám trong mắt Liên Vô Trần cuồn cuộn lên: "Em dám chạy thử xem!"
Bích Linh lập tức xoay người: "Muốn chạy thì chạy." Mẹ nó chạy mang theo khăn tắm của hắn, xem thử hắn làm sao đuổi theo được!
Hiển nhiên cô thật sự rời khỏi tầm mắt của hắn, Liên Vô Trần tức giận mắng một tiếng: "****!"
Kẻ lừa đảo này!
Chờ Liên Vô Trần cởi dây thừng, mặc quần áo xong đi ra ngoài, biệt thự làm gì còn bóng dáng người nào đó.
Liên Vô Trần đứng ở cửa, lạnh lẽo trong đáy mắt cơ hồ muốn tràn ra.
Mới một lúc, cô lại không mặc quần áo, sao có thể để vậy đi ra ngoài? Trừ phi......
Liên Vô Trần bỗng nhiên cười khẽ mà dựa vào cửa, lấy tay che lại đôi mắt.
Kha Kha, em thật đúng là khiến tôi vui mừng.
Hình như càng thích em, làm sao bây giờ?
【 Bíp ―― độ thiện cảm 99%. 】
Bích Linh đang chuẩn bị tự sát run tay lên, dao rớt xuống đất.
Mẹ nó cái độ thiện cảm này còn có thể nhảy nữa à?
【 Có thể, ký chủ, bản chất hắn vẫn là Quân Sinh, chỉ là khôi phục ký ức của Liên Vô Trần. 】
Mẹ nó, Liên Vô Trần chính là virut! Mi làm sao để hắn vào nhiệm vụ!
【 Không biết, lúc trở về bổn hệ thống sẽ xem xét kho virut. 】
Bích Linh hít sâu một hơi.
Tiêu chuẩn để nhiệm vụ thành công là gì?
【 Độ thiện cảm đạt tới 100%. 】
Mẹ nó vậy chẳng phải nói cô còn phải đi công lược Liên Vô Trần?!
Ngẫm lại bộ dáng biến thái của nam nhân kia, Bích Linh liền nổi một trận da gà.
Cơ mà, mắt thấy chỉ còn 1%......
Nếu từ bỏ, lúc trước cô bị Quân Sinh lăn qua lăn lại như vậy, lãng phí nhiều tình cảm cùng tế bào não như vậy, chẳng phải là mệt chết......
Ngẫm lại Bích Linh liền tức giận, ý định tự sát cũng buông xuống.
Làm sao công lược Liên Vô Trần bây giờ! Cái hắn coi trọng là thân thể của cô, chẳng lẽ cô còn phải đưa tới cửa cho người ta chơi!
【 Ký chủ chỉ cần thuận theo hắn......】
Không có khả năng!
Mặt Bích Linh đầy tức giận, quang mang dưới chân đột nhiên sáng lên, giây tiếp theo, Bích Linh về đến Quân gia.
【 Đây là...... thuấn di. 】Âm thanh điện tử của hệ thống hơi có chút phập phồng. Xem ra trước đó ký chủ là dựa vào năng lực này để chạy ra ngoài trường.
Ký chủ rốt cuộc là ai......
Bích Linh mặc kệ hệ thống, rẹt rẹt mặc xong quần áo.
Sau đó, Bích Linh nằm lên giường bắt đầu tự hỏi cuộc sống về sau.
Kế tiếp nên làm gì bây giờ?
Quân Sinh bên kia khẳng định không thể trở về, nếu không hắn sẽ muốn giết chết cô.
Ai...... Đứa bé đáng thương không có nhà......
Bích Linh lấy hết tiền tiêu vặt, tính toán đi lưu lạc thiên hạ.
Không đúng!
Bích Linh đột nhiên nhớ tới một người.
Nữ chính đại nhân!
Cô ấy nhất định sẽ thu lưu cô bé không nhà đúng không nhở......
Ui, đầu quân vào nữ chính đại nhân đi......
Bích Linh lén lút dùng điện thoại bàn trong phòng gọi cho nữ chính.
"A lô." Ở bên kia vang lên giọng nói mơ hồ của La Tuyết Lạc, phỏng chừng còn đang ngủ lại bị cô đánh thức.
"Tuyết Lạc......" Bích Linh đáng thương hề hề nói nhỏ.
"Kha Kha!" La Tuyết Lạc lập tức tỉnh táo, bắt lấy điện thoại lo lắng hỏi: "Cậu làm sao vậy!"
Bích Linh mất mát nói: "Tớ trốn nhà đi......"
"Cái gì mà trốn nhà đi!" Sắc mặt La Tuyết Lạc thay đổi: "Cậu đang ở đâu?"
Bích Linh đếm trên đầu ngón tay, "Cửa trường học."
"Cậu tìm một chỗ trốn tạm đi, tớ đến ngay." La Tuyết Lạc thay quần áo vội vã ra cửa.
Cả La gia vắng vẻ không có lấy một người, La Tuyết Lạc ở trên đường gọi một chiếc taxi, không bao lâu liền đến trường học.
Ở cửa trường học có một thân ảnh gầy yếu quen thuộc đang đứng, giống như gió thổi qua liền ngã.
"Kha Kha!" La Tuyết Lạc xông lên ôm lấy Bích Linh, "Không phải nói cậu trốn đi sao? Buổi tối nguy hiểm lắm!"
Bích Linh cười cười: "Bởi vì tớ muốn để Tuyết Lạc liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy tớ mà."
La Tuyết Lạc cầm chặt bàn tay lạnh lẽo của cô: "Cậu tên ngốc này!"
"Cùng tớ trở về." La Tuyết Lạc ngẫm lại, vẫn là nhà cô ấy an toàn nhất, liền mang người về nhà.
Nửa đêm, lúc này La gia lại đèn đuốc sáng trưng.
"Cầm này." La Tuyết Lạc đặt một ly sữa bò trước mặt Bích Linh.
Bích Linh uống từng ngụm nhỏ, sau đó đặt xuống.
"Tuyết Lạc, nhà cậu không có ai sao?" Bích Linh nghi hoặc mà nhìn xung quanh.
Thần sắc La Tuyết Lạc ảm đạm, cũng ngồi xuống sô pha.
"Ừ, cha mẹ tớ rất bận, tớ cũng không có bạn bè gì, nơi này ngoại trừ tớ, đã thật lâu không có người tới."
Bích Linh an ủi vỗ vỗ bả vai La Tuyết Lạc: "Vậy về sau cuối tuần tớ tới tìm cậu chơi nhé?"
Con ngươi luôn luôn thanh lãnh của La Tuyết Lạc sáng lên: "Thật không?"
Bích Linh mỉm cười: "Thật."
La Tuyết Lạc không biết nghĩ đến cái gì, biểu cảm đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Kha Kha, sao cậu lại nửa đêm chạy ra vậy."
Đối với câu hỏi nnày, Bích Linh đã sớm nghĩ ra lí do: "Là vì chú nhỏ của tớ!"
"Chú ấy làm sao vậy?!" La Tuyết Lạc hỏi.
Bích Linh giả bộ bộ dáng sợ hãi: "Buổi tối tớ gặp ác mộng, lúc bị doạ tỉnh phát hiện chú ấy đang đứng ở đầu giường tớ, giống như quỷ...... Thật là khủng khiếp, tớ càng nghĩ càng cảm thấy chú nhỏ chính là quỷ trong mơ, quá sợ hãi nên lén chạy ra ngoài......"
La Tuyết Lạc: "......" Bởi vì sợ hãi nên cậu liền bỏ nhà ra ngoài? Vậy cũng quá tùy hứng!
Bích Linh lè lưỡi: "Ngày mai hừng đông tớ liền trở về, tớ đã để lại giấy cho chú ấy."
"Ừm." La Tuyết Lạc quả thật không nghĩ tới có chỗ nào chưa thỏa đáng, vì thế gật đầu nói: "Đêm nay cậu ngủ với tớ, tớ không phải là quỷ chứ?"
Bích Linh thò lại gần chọt chọt La Tuyết Lạc: "Cậu chính là tiểu tiên nữ, đương nhiên không phải quỷ!"
"Ha ha ha......"