Cơ mà... tuy nói như vậy nhưng chén cháo này thật ra cực kỳ ngon.
Sở Diệp ăn hết cháo, có chút còn thèm.
Bích Linh cầm chén để qua một bên, đứng lên vỗ vỗ làn váy, trên mặt lộ ra nụ cười Sở Diệp quen thuộc.
Nụ cười thông báo chuẩn bị chơi xấu.
Sở Diệp âm thầm nắm chặt chăn, trong lòng có chút bất an.
Cô ấy lại muốn làm gì?
Chẳng lẽ là muốn để cậu lại đi bắt một ngàn con quỷ?
Sở Diệp càng nghĩ trong lòng càng rầu, do dự một hồi mới nói: "Sư phụ, hôm nay không bắt quỷ được không?"
Cô gái đối diện nghe vậy tươi cười tràn đầy: "Không được."
Sở Diệp: "..." Mặt xám như tro tàn.
"Ai da, đừng sợ, sư phụ hôm nay mang cậu đi bắt quỷ ở một nơi rất nhiều dương khí, bảo đảm rất an toàn!" Bích Linh nhàn nhạt trấn an.
Khoé miệng Sở Diệp ẩn ẩn run rẩy: "Sư phụ, nơi có rất nhiều dương khí vẫn sẽ có quỷ sao?"
"Đương nhiên!" Bích Linh kéo thiếu niên xuống giường, thần sắc ngạo nghễ: "Sư phụ nói có liền có!"
***
Bích Linh lấy xe đưa Sở Diệp đi. Sau khi thở ra một hơi thỏa mãn, cô dừng xe trước cổng trường đại học Thánh Tập.
"Sư phụ... chúng ta đi đại học bắt quỷ sao?" Sở Diệp đè bụng, sắc mặt khó coi nói.
Trong rừng cây có quỷ thì thôi, nơi công cộng như đại học vậy mà cũng có...
Thế giới này quá đáng sợ, đúng là ở đâu cũng không bảo đảm an toàn...
Ngón tay Bích Linh để trên tay lái, mắt híp lại nhìn về sân trường dạt dào sinh cơ, trong ánh mắt lộ ra ý cười nhàn nhạt.
Chỉ cần muốn nhìn, nơi nào cũng sẽ có quỷ...
"Ừ, đại học gần như là một xã hội loại nhỏ, có án giết người tạo thành oan quỷ cũng không hiếm lạ, bình thường thôi." Bích Linh dừng một chút.
"Vốn dĩ đối với mấy con quỷ rác rưởi như vậy, sư phụ khinh thường đi bắt, nhưng mà hiện tại vì cậu..." Bích Linh mỉm cười ánh mắt hướng về thiếu niên sắc mặt khó coi, miệng nói ra một câu: "Sư phụ tạm thời nhẫn nại thôi."
Nói xong Bích Linh thở dài một hơi, hoàn toàn không màng đến khuôn mặt khó coi đến cực độ của thiếu niên mà mở cửa xuống xe, còn quay đầu lại nói thêm một câu: "Đồ nhi ngoan, mang đạo cụ ra nào."
Sở Diệp: "..." Một đại sư bắt quỷ như cô ấy mang nhiều đạo cụ như vậy là muốn quậy kiểu gì!
Mấu chốt là mang đi cô ấy cũng không cần.
Hơn nữa tất cả đều để cậu vác theo đến mệt chết mệt sống.
Mẹ nó!
Cậu tức giận đến nỗi không nhịn được mà chửi thề!
Sở Diệp không tình nguyện xuống xe, từ trong cốp xe kéo ra ba lô nặng trịch, cố hết sức vác ở trên lưng.
Bích Linh ở bên cạnh cắn hạt dưa, trên mặt tất cả đều là ý cười sung sướng xem kịch vui.
【... 】Không hiểu ký chủ vì sao đối xử với Sở Diệp như vậy.
Nói cô đối xử Sở Diệp tệ bạc, cô lại tự mình nấu cháo cho cậu uống, nói cô đối xử tốt với Sở Diệp, có đôi khi lại không lưu tình chút nào mà ngược cậu...
Tâm lý ký chủ thật đáng sợ.
Bích Linh không biết suy nghĩ trêu chọc của hệ thống, bước chân đã đi vào trường học, miệng một giây cũng không chịu dừng mà cắn hạt dưa.
"Rột rột."
"Rột rột."
"Rột rột."
...
Sở Diệp đầu đầy hắc tuyến mà quay lại xem vỏ hạt dưa dọc theo đường đi cô xả xuống đất, bất lực không biết nói cái gì cho tốt.
"Sư phụ, ngài sao lại có thể ném rác bừa bãi như vậy!" Ý thức đâu rồi!
Bích Linh quay đầu lại liếc cậu một cái: "Tôi hạ mình tới bắt quỷ, ném rác bừa bãi mà thôi, có ảnh hưởng gì?"
"Rột rột."
Bích Linh lại ném một cái xuống đất, tựa hồ đang khiêu khích.
Sở Diệp giật giật khóe miệng.
Ấu trĩ.
Bích Linh nhướng mày cười nhìn cậu.
Cậu làm được gì tôi?
Bỗng nhiên, sau lưng truyền đến một tiếng rống đầy tức giận.
"Cái cô vứt hạt dưa bừa bãi ở phía trước kia! Đứng lại!"
Bích Linh bị hoảng sợ run tay lên, hạt dưa trên tay rớt một cái.
Ai thế? Rống lớn tiếng như vậy là muốn cứu vớt thế giới sao!
Bích Linh quay đầu lại thì nhìn thấy một ông già mặc đồ bảo vệ, bất đắc dĩ mà dùng ngón tay chỉ mặt mình: "Tôi?"
Ông già thở hổn hển một hồi, lông mày nhướng lên: "Cô học ban nào! Một chút ý thức cũng không có, không thấy bảng hướng dẫn bên kia sao! Không được tùy tiện vứt rác trên sân trường có biết không hả!"
Bích Linh cũng nhướng mày cười nói: "Tôi không biết."
Sở Diệp đứng bên cạnh quả thật không đành lòng nhìn cảnh tượng trước mặt.
Trước kia không phát hiện, hiện tại đã thấy rõ ràng bộ mặt thật của sư phụ nhà cậu.
Cô ấy chính là cái thể loại ngoại trừ có thể bắt quỷ ra thì một chút ưu điểm cũng không có!
Đạo đức quả thật quá kém.
"Sư phụ!" Sở Diệp âm thầm bắt lấy ống tay áo của Bích Linh.
Ông già thấy một màn này càng tức giận.
"Bây giờ thanh niên mấy cô sao lại đều yêu sớm như vậy, mới mấy tuổi đầu đã có bạn trai, cũng không nghĩ tới cha mẹ cho mấy cô cậu ăn học không dễ dàng..."
Bích Linh cạn lời mà nghe ông già phun ra một tràng, nhàm chán lại cắn hạt dưa một phen.
Vỏ hạt dưa rớt đầy đất.
"Cô học ban nào, tôi phải báo lên Hội học sinh mới được, đến lúc đó trừ điểm của cô!" Ông già trợn mắt giận dữ nhìn Bích Linh.
Bích Linh kiêu ngạo cười, kiêu ngạo mà báo ra đại danh của bản thân: "Tôi là người nối nghiệp đời thứ mười tám của Lăng gia, Lăng Hề."
Biểu cảm ông già nháy mắt một trận xanh đỏ tím vàng.
"Lăng đại sư, không từ xa tiếp đón! Vừa rồi thật đắc tội rồi, là tôi hồ đồ..." Ông già nháy mắt cười nịnh nọt: "Mời vào mời vào, Hiệu trưởng đã ở trong phòng chờ ngài rất lâu."
Bích Linh liếc mắt nhìn ông: "Không trừ điểm của tôi?"
Ông già cúi đầu khom lưng nói: "Không dám không dám, Lăng đại sư cứ tùy tiện vứt."
Bích Linh ngạo nghễ nhướng mày, bước chân đi vào.
Sở Diệp bị bỏ lại, vẻ mặt ngu người.
Thật vất vả mới có một ông cụ đi ra bảo vệ chính nghĩa, vậy mà cũng khuất phục dưới cái uy của sư phụ là sao?
"Tiểu sư phụ, cậu đi cùng Lăng đại sư đến bắt quỷ sao? Có thể giúp tôi xin chữ ký của Lăng đại sư được không?" Ông già tiến đến bên cạnh Sở Diệp, trên khuôn mặt già cỗi tràn đầy ý cười.
Sở Diệp nhìn ông già tính cách đột biến, đầu hình như sắp có dấu hiệu hỏng mất.
Chuyện gì vậy trời!