Liên Vô Trần đang chiên cá cho Bích Linh.
Sở Diệp không biết làm, hắn lại biết.
Xem cái tính lừa biếng của người nọ, sao có thể mỗi ngày chạy đi mua cá cho cậu, tám phần là tự mình làm.
Người phụ nữ này thật là trong nóng ngoài lạnh muốn chết.
Nhưng hắn lại thích cô.
Liên Vô Trần trở về nhìn cô một chút.
Người phụ nữ còn đang ngủ say, xem cái tư thế này phỏng chừng muốn ngủ đến ngày mai.
Vậy cá của hắn không phải tốn công vô ích sao?
Liên Vô Trần buồn rầu nhíu mày, cuối cùng đặt khối ngọc lên trán cô.
Nghe nói loại ngọc này trị được trăm bệnh, nói không chừng có thể giải rượu?
"Ưm, thứ gì vậy?" Bích Linh lẩm bẩm một tiếng, duỗi tay muốn lấy ra vật trên trán.
Liên Vô Trần tay mắt lanh lẹ mà lấy về khối ngọc.
Đây chính là một trong những thứ đại diện cho thân phận của hắn, nhỡ đâu cô nhận ra...
Về sau vẫn nên ít lấy ra.
"Lăng Hề..." Hắn tiến đến bên tai cô, nhẹ nhàng gọi tên cô.
"Hắc!" Bích Linh mở choàng mắt ra, giơ tay liền đánh lên đầu hắn: "Mi cái đứa trẻ hư này, đến một tiếng sư phụ cũng không gọi!"
"Sư... phụ?" Liên Vô Trần che đầu lại, hoàn toàn theo không kịp mạch não cô.
"Hừ! Sư phụ còn chưa tính sổ cậu làm nổ hang quỷ! Cậu..."
Bích Linh nhìn nhìn bốn phía, đột nhiên chống giường ngồi dậy, ngữ khí vô cùng nghi hoặc: "Sư phụ sao lại ở trong phòng cậu?"
Khóe miệng Liên Vô Trần run rẩy.
Giả vờ, cứ giả vờ đi!
"Sao cậu không nói lời nào?" Bích Linh hơi híp mắt nhìn về phía người đàn ông, trong mắt lộ ra nguy hiểm vô tận: "Cậu lén sư phụ làm chuyện gì trái lương tâm đúng không? Hả?"
Liên Vô Trần cười khẽ.
Chuyện trái lương tâm thì có.
Hắn tiến lên đè cô đang định ngồi dậy xuống, diễn theo: "Sư phụ không nhớ thật, hay là làm bộ không nhớ vậy, buổi tối hai ngày trước, chúng ta..."
"Oa, khối ngọc này!?" Bích Linh không biết từ nào lấy ra khối ngọc, đánh gãy lời hắn sắp nói ra miệng.
Thấy người đàn ông nhanh chóng lấy ngọc về, Bích Linh không rõ ý vị mà cười cười: "Có tiền dư liền giấu, sao không lấy tới hiếu kính tôi một chút."
Liên Vô Trần nhìn cô, đột nhiên nở nụ cười: "Vậy tôi liền "hiếu kính" em."
Cô không nhớ rõ? Không sao.
Hắn sẽ khiến cô "nhớ lại hết".
Vốn dĩ Liên Vô Trần muốn trực tiếp làm người ta, nhưng lại nghĩ đến cá mình chiên.
Vẫn nên cho cô ăn cái đã.
Vì thế Liên Vô Trần rời đi đi lấy cá.
Bích Linh ở sau lưng hắn xem bóng dáng hắn rời đi, biểu cảm quỷ dị đậm lên.
***
Lúc Liên Vô Trần bưng cá trở về, người đã không thấy.
Hơn nữa Liên Vô Trần tìm được một tờ giấy ở chỗ cô vừa nằm.
Nhanh chóng nhìn lướt qua, Liên Vô Trần đau đầu mà xoa xoa mi tâm.
Hắn biết ngay...
Ngu ngốc nhất là hắn biết rõ là cô lại giả vờ, nhưng vẫn để cô chạy...
Mặt trên viết mấy chữ qua loa:
Liên Vô Trần, lúc anh gọi tôi là sư phụ nhìn rất ngu.
Còn nữa...
Ngủ với tôi xong rồi, thì sao?
Bắt được tôi, mới là anh hùng hảo hán thật sự!
Liên Vô Trần nắm chặt tờ giấy, đáy mắt có chút tà khí lộ ra.
Lại bắt đầu chơi trò mèo bắt chuột...
Được lắm.
Chờ hắn bắt được cô...
Cô sẽ biết cái gì mới gọi là "ngủ đến liệt giường"!