Mau Xuyên: Vai Ác Này Có Độc

Chương 99

Liên Vô Trần lười biếng dựa vào cửa xe, bóng đen xung quanh dày đặc chiếu sáng vào hắn lên.

Chậc, mấy giờ rồi...

Điện thoại vang lên, Liên Vô Trần xem tin nhắn "Cô gái ngốc" gửi tới, nhếch môi cười.

Hắn biết ngay, cô vẫn để ý hắn.

Người phụ nữ này trong nóng ngoài lạnh!

Liên Vô Trần thổi còi lên.

Giây tiếp theo liền triệu hoán thần long.

Kiếm khí màu xanh lá vung lên, bóng đen toàn bộ tiêu tán.

Bích Linh thu hồi kiếm, nhướng mày nhìn về phía người đàn ông tà tứ nào đó: "Kiếm của anh không thể chém quỷ à?"

Liên Vô Trần nhếch môi cười khẽ, chân chậm rãi tới gần cô: "Cửu Tuyền sẽ đưa tà vật tới."

Bích Linh cảnh giác mà lui ra sau, trên mặt vẫn trấn định tự nhiên: "Đồ vô dụng."

"Tiền đâu?" Liên Vô Trần dừng lại khi cách cô chỉ còn hai mét.

Bích Linh móc thẻ đen ra, đắc ý nhướng mày với hắn: "Chân lý luôn đúng."

"Ừ." Liên Vô Trần cúi đầu nhìn cô, đáy mắt hiện lên cảm xúc không biết tên.

"Này ――" Bích Linh trốn ra sau, né tránh hắn chộp lấy tay cô: "Đừng có qua cầu rút ván vậy chứ?"

Liên Vô Trần mỉm cười: "Tôi cũng không bảo em tới cứu tôi."

"Đậu ――" Bích Linh lại lần nữa né tránh tay hắn.

Không hổ là người thật, sức chiến đấu này quả thật muốn bay lên trời!

Không được, như vậy sớm hay muộn sẽ bị hắn bắt được mất.

"Không gian khế ước ―― truyền..." Bích Linh trừng lớn đôi mắt nhìn cái tay của Liên Vô Trần bắt lấy tay cô, lời đã nói hết ra: "Tống..."

Quang mang chợt lóe, hai người đều biến mất tại chỗ.

Cùng lúc đó, giữa Bạch Lĩnh ở ngoại ô xuất hiện hai người sống.

"Mẹ nó!" Bích Linh ngã thật mạnh lên trên một đống vật cứng, người đàn ông bên cạnh còn gắt gao bắt lấy tay cô.

"Liên Vô Trần!" Bích Linh nổi giận.

Người đàn ông ưu nhã ngồi dậy nhìn bốn phía, khóe mắt tà mị hơi nhếch lên: "Cái chỗ quỷ quái gì vậy."

Bích Linh tức giận nhìn bốn phía.

Như nhau tất cả đều là màu trắng, hơn nữa...

Nhìn một đống đồ vật dưới chân cô, trên nền đất toàn là xương cốt trắng bệch ghê người...

Đậu má, sao cô lại đến một chỗ quỷ quái như vậy?!

Vốn dĩ đã xác định tốt nơi truyền tống là nhà mình... Kết quả người đàn ông này đột nhiên bắt lấy tay cô, hại cô đầu óc chập mạch, căn bản nghĩ không ra muốn truyền đi đâu.

Địa điểm chưa nghĩ ra, thì sẽ ngẫu nhiên truyền tống...

Đây là nơi nào?

【 Bạch Lĩnh, vận may của ký chủ thật tốt. 】Hệ thống lập tức trả lời, âm điện tử có chút vui sướng khi thấy người gặp họa.

Nơi này không tốt chút nào, tốt nhất là có thể ngược được ký chủ, làm nó thoải mái sảng khoái.

Khoé miệng Bích Linh giật giật.

Bạch Lĩnh?

Đây tuyệt đối là do Quỷ Vương trong cốt truyện làm ra, nó muốn bức cô vào đường chết đây mà!

Bích Linh chống xương cốt đầy đất đứng lên, buồn bã mà nhìn thế giới chung quanh.

Phía sau còn có một tên biến thái ôm cô.

Hờ hờ, cuộc đời vừa bi đát vừa thê lương mà...

Bổn bảo bảo muốn về nhà...

Chém chết đại quỷ, quý trọng mạng sống có hạn.

Rời xa biến thái, phòng ngừa tinh thần hỏng mất.

"Ừm? Không phải chạy giỏi lắm sao? Truyền tống trở về đi chứ?" Liên Vô Trần gãi gãi lòng bàn tay cô.

Vẻ mặt Bích Linh bi đát: "Hai người cùng nhau truyền tống rất hao năng lượng, hiện tại đang trong kỳ hồi phục, không được."

Liên Vô Trần: "..."

Bích Linh nhắm mắt tiếp tục nói ra sự thật thê lương: "Ít nhất vào buổi tối 6 giờ hôm sau mới có thể khôi phục, chúng ta... vẫn nên chơi trò sống sót ở hoang đảo đi..."

Liên Vô Trần: "..."

"Cái này thú vị hơn so với chơi trốn tìm nhiều." Sau một lúc lâu, Liên Vô Trần híp mắt đáp như vậy.

Bích Linh giật giật khóe miệng, cô biết ngay mạch não cái tên biến thái này cùng người thường không giống.

"Xoạt xoạt xoạt xoạt..." Phía sau có tiếng vang truyền đến.

Bích Linh quay đầu nhìn lại, sau đó lôi người đàn ông chạy.

Liên Vô Trần nhăn mày lại, cũng quay đầu nhìn qua.

Một mảnh trắng xóa lạnh lẽo, hiện giờ đã bị những con sâu màu đen bao trùm, mênh mông vô bờ, giống như lan tràn đến tận cuối chân trời.

Liên Vô Trần cho rằng Bích Linh sợ, kết quả con nhãi này nhắm mắt lại lảm nhảm: "Bổn bảo bảo mắc chứng sợ độ cao, kiên quyết không xem, không sợ, không ghê tởm."

Khoé miệng Liên Vô Trần giật giật, đổi hướng kéo Bích Linh chạy về phía bên kia.

"Ớ?" Bích Linh nhìn rừng cây phía xa, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía người đàn ông tuấn mỹ.

"Đó là sâu thi, sợ lửa." Liên Vô Trần nhàn nhạt giải thích.

Bích Linh đã hiểu rồi.

Nhưng mà...

"Chúng ta đi đâu tìm lửa?"

Liên Vô Trần dừng lại, nhìn thẳng cô.

Bích Linh quay đi: "Nhìn cái rắm, tôi cũng không thể chà ra ngọn lửa tình ái."

Liên Vô Trần: "..." Thật muốn đánh cô.

Lúc này không lo làm việc đứng đắn, lại đi nghĩ mấy chuyện gì đâu không!

"Cái lần em cho tôi ăn que cay, em tạo ra lửa như thế nào?"
Bình Luận (0)
Comment