Chương 1020: Đoạn Long (3)
Chương 1020: Đoạn Long (3)Chương 1020: Đoạn Long (3)
“Phụt ~"”
Thanh niên áo trắng miệng phun máu tươi, chổng vó rơi xuống mặt biển, quăng ra một bọt nước to lớn. Phương Tri Hành đáp xuống, nắm chặt nắm đấm, ngưng tụ kim quang ngập trời.
“Dừng lại!”
Đột nhiên thanh niên áo trắng chui ra mặt nước, la lên: “Đừng đánh, hôm nay tới đầy thôi!”
Phương Tri Hành thấy đỡ thì thôi, không thèm quan tâm thanh niên áo trắng nữa, xoay người bay trở về con tàu khổng lồ.
Thanh niên áo trắng lảo đảo bò dậy, nhìn hai tay, không ngừng run rẩy, sắc mặt cuồng sỉ nói: “Nhanh, ta rất nhanh là có thể đánh bại hắn thôi. Đại nghịch đệ nhất thiên hạ chung quy sẽ trở thành đá kê chân của tai” Chốc lát sau, Phương Tri Hành trở về phòng.
Cậu vừa mới bước vào, Đại Hắc Phật Mẫu đã đến ngay.
Bà mở miệng nói: “Ngươi biết người đánh nhau với ngươi là ai không?” Phương Tri Hành đáp: “Không sao cả. Tên kia là một võ si, quyền pháp rất thuần túy, hắn tìm tới ta không phải bởi vì thù hận cá nhân.”
Nghe vậy, lời nói tới bên miệng của Đại Hắc Phật Mẫu lại cứng rắn nghẹn lại.
Hiển nhiên bà cũng biết tính nết của người thanh niên áo trắng kia, đặt ở trong huyết mạch hoàng tộc lớn như vậy thật sự rất hiếm thấy. Đảo mắt tới sáng sớm hôm sau. Phương Tri Hành và thanh niên áo trắng giao thủ lần nữa.
Sau đó, thanh niên áo trắng lại bị đánh một trận.
Ngày này đến ngày nọ cứ trôi qua như vậy...
Mỗi sáng sớm Phương Tri Hành và thanh niên áo trắng đều kiên trì đánh một trận.
Kết quả, cốt truyện lần nào cũng đều không khác mấy, thanh niên áo trắng trở nên mạnh hơn hôm qua, nhưng vẫn đánh không lại Phương Tri Hành, không phải bị đánh thì chính là đang trên đường bị đánh. “Nhanh, ta nhất định có thể đánh bại hắn!”
Trên mặt thanh niên áo trắng tràn đầy sự tự tin vô cùng vô tận, hắn cảm giác thực lực của mình đột nhiên tăng mạnh, từ từ đuổi kịp bước chân của Phương Tri Hành rồi. Sáng sớm hồm nay, Phương Tri Hành mất công một phen, lại đánh thanh niên áo trắng một trận rồi xoay người trở về con tàu khổng lồ. Mắt cậu sáng lên, thấy một người đứng trên khoang thuyền, chính là Hư Cốc đại sư.
“Chào buổi sáng đại sư!” Phương Tri Hành nhẹ nhàng đáp xuống, lên tiếng chào hỏi.
Hư Cốc đại sư ung dung hơn nhiều, mỉm cười nói: “Phương đạo hữu, hôm nay bần tăng quan chiến thấy ngài thi triển Đại Ủy Thiên Long Pháp Tướng, phật hiệu tinh thâm, không thể tưởng tượng nổi, thực sự khiến người ta xem thế là đủ rồi.” Phương Tri Hành khiêm tốn nói: “Thủ đoạn tầm thường mà thôi, khiến đại sư chê cười rồi.”
Hư Cốc lại nghiêm mặt nói: “Người xuất gia không nói dối, theo ngu kiến của bần tăng, hẳn là Phương đạo hữu rất nhanh có thể tăng lên thành “Sơ Quả La Hán nhỉ.” Phương Tri Hành liếc mắt nhìn giao diện hệ thống.
[Điều kiện để đạt tới Đại Uy Thiên Long Pháp Tướng - Sơ Quả La Hán viên mẫn:
1,... ]
Cảnh giới phía sau Đại Ủy Thiên Long Pháp Tướng chính là Sơ Quả La Hán.
Phương Tri Hành suy nghĩ một chút, hiếu kỳ hỏi: “Sơ Quả La Hán là quả vị mà Phật môn phân chia, không biết đẳng cấp này tương đương với cảnh giới gì trong Đạo môn?”
Hư Cốc đáp: “Bần tăng đọc qua một ít sách cổ của Đề Đăng Phật Đình, phát hiện cảnh giới tu hành trên Quy Chân có rất nhiều cách nói.
Có người xưng là Niết Bàn cảnh, cũng có người đặt tên cho nó là Sinh Tử cảnh, đại khái có cùng một ý tứ.
Người tu hành ở cảnh giới này đùa bỡn sinh tử trong lòng bàn tay.” Phương Tri Hành liên tục gật đầu, lúc trước cậu đã nghe nói qua về cách nói Niết Bàn cảnh rồi. Cậu không khỏi hỏi: “Có phân chia cụ thể không?”
Hư Cốc không đáp, chỉ lấy ra một hạt giống từ trong lòng mình, trông giống như hạt sen, hiện lên ánh vàng.
Ông ta hỏi cậu: “Phương đạo hữu, ngài cũng có cái 'Hạt sen ký sinh” này đúng không?”
Đồng tử Phương Tri Hành hơi co lại, sờ tay vào ngực lấy ra một túi vải và mở nó ra.
Trước khi cậu thăng lên Bách Ngưu cảnh đã từng lấy được một hạt sen kỳ dị, có thể hấp thu khí tức trên người cậu, từ đó thu hoạch được tầm bổ.
Nhưng hạt sen này này vẫn không có công dụng gì cả. Phương Tri Hành đã từng hỏi thăm Thiên Ấn, đáng tiếc cũng không lấy được tin tức có giá trị gì.
Giờ khắc này, cậu móc hạt sen ra khỏi túi ven, tập trung nhìn vào, hạt sen hiện ra một màu đen sặc sỡ. Mà hạt sen của Hư Cốc đại sư lại có màu vàng óng, khí tức nhất trí với chủ nhân.
Hư Cốc đại sư trầm ngâm nói: “Vật ấy còn có một tên khác, tên là đạo chủng...”
“Đạo chủng!!"
Phương Tri Hành biến sắc, nhìn chằm chằm hạt sen trong tay như có điều suy nghĩ.
Hư Cốc nghiêm túc nói: “Cái gọi là đạo chủng, tức là có hi vọng phu hóa thành hạt giống đại đạo vô hạn. Một khi đạo chủng được phu hóa thành công là có thể diễn hóa ra vạn giới Sa Bà, vị diện vô cùng.
Biết đâu thế giới nơi chúng ta ở vô cùng có khả năng chỉ là một bộ - phận của một viên đạo chủng diễn hóa thành thì sao.”
Phương Tri Hành từ chối cho ý kiến đối với việc này.