Chương 1028: Sương mù (2)
Chương 1028: Sương mù (2)Chương 1028: Sương mù (2)
Đoàn người nhanh chóng bay ra ngoài 20 dặm, mặt biển bao la, quả nhiên không thấy bóng dáng của hạm đội tiên phong đâu cả.
“Tản ra tìm kiếm đi.” Đoan Mộc Ánh Tuyết hạ lệnh.
Mọi người lập tức giải tán, tốp năm tốp ba bay về các phương hướng khác nhau.
Tu Giới đi theo bên cạnh Phương Tri Hành, bay về phía trước.
Bọn họ đi tiếp khoảng 30 dặm.
Biển rộng mịt mờ, không tìm ra dấu vết.
“Nơi này có tình hình!”
Không lâu sau, có người dùng sức phát ra tiếng hổ gầm, truyền khắp bốn phương. Phương Tri Hành nghe tiếng, chợt quay đầu bay về phía tay trái.
Chỉ chốc lát, mọi người lần nữa tụ tập lại một chỗ.
Phóng mắt nhìn đi, trên mặt biển ở phía trước xuất hiện từng các đảo, xa xăm còn có một hòn đảo rất lớn bị sương mù bao phủ.
“Đảo?”
Tế Cẩu ghé vào sau lưng của Phương Tri Hành thổi gió, nhìn hòn đảo đó, cảm khái nói: “Nói ra thì đi vòng địa cầu một vòng cần khoảng 89 ngày. Chúng ta ra biển nhiều ngày như vậy, đây là lần đầu nhìn thấy hòn đảo đấy.”
Phương Tri Hành nhìn quanh một vòng, tầm mắt đột nhiên chuyển sang hòn đảo bên cạnh.
Cậu bay qua nhìn, đồng tử không khỏi co rụt lại.
Chỉ thấy năm chiến hạm đầu úp sấp trong sương mù giữa quần đảo, như ẩn như hiện, nhìn không rõ.
“Tìm thấy rồi!”
Có người giành quát lên trước.
Mọi người bay đi như ong vỡ tổ. Vẫn chưa đến gần, mùi máu tanh nồng nặc đã tràn ngập qua đây.
Mọi người nhanh chóng thấy rõ tình hình của năm chiến hạm, hoặc đứt thành hai đoạn, hoặc va phải đá ngầm chìm nửa đoạn, không một cái nào hoàn hảo.
Khắp nơi trên chiến hạm loang lổ vết máu, thi thể ngang dọc, nước biển đều bị nhuộm đỏ.
Mọi người chú ý đến những thi thể này đều giập vỡ, biểu cảm của người chất kinh khủng, dường như bị gặm cắn, chịu đựng đau đớn cực lớn.
Cảnh tượng rất thảm!
“Điều này...”
Đoan Mộc Ánh Tuyết lập tức biến sắc, nghẹn ngào gào lên: “Đại ca, huynh ở đâu?”
Tiếng vang kích động, nước biển dầng trào, sóng lớn võ bờ.
Qua một lúc lâu, không ai đáp lại. “Mau lục soát!”
Đoan Mộc Ánh Tuyết rõ ràng rất gấp gáp, một mình phóng về phía các hòn đảo.
Mọi người muốn ởi theo.
“Khoan đã!”
Phương Tri Hành đột nhiên gọi mọi người lại.
Đoan Mộc Ánh Tuyết quay đầu, biểu cảm giận dỗi, đang muốn quát lớn thì bà chợt phát hiện người gọi lại là Phương Tri Hành, lúc này bà vội vàng thu liễm sắc mặt giận dữ, kiên trì hỏi: “Phương đạo hữu, có chuyện gì cứ nói.”
Phương Tri Hành nhìn sương mù trên đảo, nhớ lại trải nghiệm của Huyền Vũ tông chủ, cất cao giọng nói: “Mảng sương mù này có thể có chỗ cổ quái.”
Đoan Mộc Ánh Tuyết nghe vậy cũng không khỏi thận trọng, cơ thể mềm mại vặn vẹo, trong tay xuất hiện một cây trường thương.
Hai tay bà nắm chặt trường thương, cả người tản ra luồng khí tức oai hùng.
Mũi thương hơi nghiêng về phía trước!
Phù!
Sức mạnh khổng lồ lập tức làm nổ tung không khí, nhấc lên từng vòng sóng khí có thể thấy bằng mắt thường, quét ngang về phía trước, thế không thể đỡ.
Trong lúc nhất thời, nước biển quay cuồng như thủy triều, sương mù nhanh chóng tản ra.
Đoan Mộc Ánh Tuyết thấy vậy thì thu hồi thương, cau mày nói: “Dường như chỉ là sương mù bình thường.”
Phương Tri Hành không còn lời nào để nói.
Sau đó, Đoan Mộc Ánh Tuyết suất lĩnh mọi người chạy về phía chiến hạm, lần lượt loại bỏ.
Không lâu sau, đột nhiên có người quát lên: “Đoan Mộc tướng quân, ngài vẫn khỏe chứ?”
Boong thuyền của một chiến hạm nứt ra tạo thành lỗ thủng lớn, phía dưới được nước biển ngâm lẫy.
Có người nhìn thấy một người mặc áo giáp tướng quân, ngửa mặt nằm trong nước biển ở dưới lỗ thủng. Đoan Mộc Ánh Tuyết nhanh chóng tìm đến, trực tiếp nhảy vào lỗ thủng lớn.
Phần phật!
Bà ôm người nằm dưới boong thuyền lên, tháo mũ giáp của đối phương xuống, lộ ra mặt mũi trung niên, mặt chữ quốc, râu ria rậm rạp. Chính là Đoan Mộc Thiên Tự, máu me khắp người.
“Đại ca! Đại ca...”
Đoan Mộc Ánh Tuyết gấp giọng hét lớn, nhanh chóng kiểm tra cơ thể của đại ca bà.
“Hắn vẫn còn hơi thở, hắn còn sống!”
Đoan Mộc Ánh Tuyết thở phào, sau đó không chần chờ, ôm lấy đại ca của bà bay trở về. Đúng lúc này!
Một luồng dao động huyễn hoặc khó hiểu càn quét tới.
Dao động thình lình đến từ phía của Phương Tri Hành!
Phương Tri Hành không mạo muội tiến vào khu vực sương mù, mà luôn dừng ở bên ngoài.
Nhưng trong lúc nhất thời cậu cũng không nhìn ra bất cứ dị thường nào. “Hây, các ngươi đều không ổn, vẫn phải dựa vào cẩu gia ta thôi!”
Thời khắc mấu chốt, Tế Cẩu ra tay. “Hư Không Tác Địch!”
Dao động kỳ dị khuếch tán ra xa xa, xeẹt qua mỗi một chỗ của không gian.
Sau một khắc, nam nhân nằm trong lồng ngực của Đoan Mộc Ảnh Tuyết như bị kích thích, mở mạnh hai mắt ra.
Hai mắt đỏ tươi như máu, nhắm người mà cắn!
Miệng của ông mở to ra, đầu lưỡi dài nhọn thè ra.
Phụt!
Đoan Mộc Ánh Tuyết không kịp đề phòng, đầu lưỡi dài nhọn đâm thẳng qua cổ của bà.
Sức mạnh khổng lồ dường như xuyên qua hơn phân nửa cổ của bà. Đoan Mộc Ánh Tuyết khiếp sợ, lùi nhanh lại!