Chương 1030: Sương mù (4)
Chương 1030: Sương mù (4)Chương 1030: Sương mù (4)
Mọi người bị chấn động mạnh, trong biểu cảm không kìm được mà lộ ra vẻ kính sợ.
Thực lực xưng tôn!
Cho dù ngươi là đại nghịch, cũng có thể khiến người ta kính trọng ngươi như thần.
Phương Tri Hành nhìn về phía lão phiên vương, dò hỏi: “Vương gia, tà vật này có lai lịch gì?”
Lão phiên vương buông lỏng tay nói: “Cụ thể là tà vật gì thì bản vương cũng không nói rõ được.” Ông giơ tay chỉ về phía hòn đảo, suy đoán: “Hơn phân nửa tà vật đến từ hòn đảo này, chỉ cần lên đảo dò xét thì nhất định có thể tra ra nội tình của nó."
Phương Tri Hành quả quyết nói: “Không được! Không rõ tình hình trên đảo, mạo muội thăm dò sẽ rất phức tạp.”
“Chậc, cũng đúng!”
Lão phiên vương bày tỏ tán thành, than thở: “Hạm đội tiên phong đã bị hủy, cho dù tra rõ ngọn nguồn của sự việc cũng không làm nên chuyện gì, chi bằng lùi lại.”
Mọi người tất nhiên là hiểu rõ, không ai muốn đi chịu chất cả.
Chỉ có Đoan Mộc Ánh Tuyết không cam lòng, do dự.
Nhưng lời nói của Phương Tri Hành không phải là không có lý, hơn nữa có quyền uy tuyệt đối khiến bà không cách nào thay đổi.
Chỉ chốc lát, đoàn người cấp tốc rút lui, quay về con tàu khổng lồ. “Cái gì, con trai ta chết rồi!”
Đoan Mộc Nguyên Túc nghe tin xong thì cực kỳ đau lòng, quát âm lên: “Là tà vật gì, hòn đảo gì, lão phu chẳng lẽ lại sợ!”
Đoan Mộc Nguyên Túc ra lệnh, xốc cây trường thương màu vàng lên, suất lĩnh mấy cao thủ bay về phía hòn đảo đó, thề phải trả thù cho con trai.
Thời gian trôi qua từng giờ...
Mãi đến đêm khuya, Đoan Mộc Nguyên Túc mới quay về con tàu khổng lồ.
Không biết xảy ra chuyện gì, chỉ có một thân một mình ông trở và.
Hơn nữa, thân ông còn bị thương nặng, ngay cả thanh trường thương màu vàng đều gãy thành hai đoạn... Chỉ thoáng chốc, lại trôi qua 2 tháng.
Mặc dù hạm đội tiên phong bị diệt hết, nhưng xung quanh con tàu khổng lồ còn có bốn hạm đội hộ vệ, mỗi hạm đội đầu điều ra một chiến hạm lập tức hợp thành một hạm đội tiên phong mới.
Vì vậy di chuyển không bị ảnh hưởng quá lớn.
Dù sao hạm đội tiên phong vốn là pháo hôi, dùng để mở đường ở phía trước.
Không thể không thừa nhận, hạm đội biển xa mà Cơ Nguyên Võ dốc lực lượng cả nước chế tạo ra, có đủ nội tình. Tuy nói như vậy, 2 tháng di chuyển vẫn là đón gió tiễn mưa, mạo hiểm khắp nơi, gặp nhiều trắc trở, không thuận lợi như trong tưởng tượng. Tàu lớn theo đuôi ở phía sau liên tiếp gãy hoặc bị ép trở về điểm xuất phát, cho đến hôm nay chỉ còn lại bốn chiếc đáng thương, có thể nói là tổn thất nặng nề.
Chạng vạng hôm nay, nhiệt độ chợt hạ xuống!
Hiu hiu!
Trên bầu trời giãng đầy mây đen, bông tuyết như lông ngỗng nhanh chóng bay lả tả, khuynh đảo bầu trời, phủ kín biển rộng vô ngần. Boong thuyền chất đống một lớp tuyết dày trắng noãn, phủ trắng xóa. Hàn ý tràn ngập ở xung quanh, bên trong thành của khoang tàu ngưng kết ra giọt nước bằng hạt đậu.
Bộp!
Một giọt nước rơi xuống, vừa hay nhỏ lên trên đầu của Tế Cẩu.
^“A đùi!”
Tế Cẩu đang ngáy khò khò tỉnh dậy, vô ý thức lắc đầu, lắc mạnh thân thể.
Trong phòng khó chịu, lạnh lẽo, ẩm ướt, thiếu dưỡng khí, hô hấp cực kỳ áp lực.
Phương Tri Hành cũng tỉnh lại, phóng ra thần hồn cảm ứng rồi nhíu mày. “Sao vậy, bạo phát không khí lạnh à?” Tế Cẩu hỏi.
Phương Tri Hành truyền âm nói: “Bên ngoài đang có tuyết rơi.” “Tuyết rơi?”
Tế Cẩu lập tức hăng hái: “Nói ra thì từ khi hai chúng ta rời khỏi huyện Khánh Lâm, chưa xem trận tuyết đàng hoàng nào cả.”
Phương Tri Hành đứng lên nói: “Thời tiết hơi cổ quái, đi, ra ngoài xem xem.”
Một người một chó đi ra khỏi phòng.
Đúng lúc, trong hành lang bên ngoài có một ông lão râu xám đi tới. Chính là lão các chủ của Kiếm các, không ai biết được họ tên, người giang hồ thường xưng là “Thanh Vân kiếm tiên”, ông cùng với “Hoành Đao thánh chủ” đều nổi danh.
Hai người này đầu đang ở trên con tàu khổng lồ.
Chỉ là Thanh Vân kiếm tiên du tẩu trong giang hồ, đức cao vọng trọng, mà Hoành Đao thánh chủ đã sớm thần phục Cơ Nguyên Võ, cung phụng hoàng gia, quyền cao chức trọng.
Đại Hắc Phật Mẫu đã thăm dò được trong tay của Thanh Vân kiếm tiên đại khái có ba đến năm Xích Chi Bích.
Vấn đề là người ta giấu rất kỹ, cũng không có ý giao dịch.
“Lão kiếm tiên.” Phương Tri Hành cười chào hỏi. Thanh Vân kiếm tiên dừng bước, chắp tay nói: “Phương đạo hữu khách sáo rồi, lão phu họ Ninh, gọi ta một tiếng Ninh đạo hữu là được.” Phương Tri Hành cười nói: “Ninh lão, ngài cũng ra ngoài ngắm tuyết à?” Thanh Vân kiếm tiên vuốt râu cười, vươn tay làm ra tư thế mời, đáp lại: “Cùng nhau đi đi.”
Hai người một chó đi đến boong tàu.
Phóng mắt nhìn đi, bông tuyết như lông ngỗng phủ trắng đất trời, đẹp như tranh vẽ.
Gió lạnh thổi vù vù, rét tận xương tỦy. Phương Tri Hành thở ra một ngụm khí trắng, cảm giác nhiệt độ không khí đã thấp xuống âm hơn 20 độ. Hơn nữa, càng tiến về phía trước thì càng rét lạnh.
Cứ như hải vực ở phía trước là khu vực cực hàn đáng sợ.
Thanh Vân kiếm tiên ngắm nhìn bốn phía rồi cau mày nói: “Không ổn, nước biển kết băng rồi.”