Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 1031 - Chương 1032: Giá Lạnh (2)

Chương 1032: Giá lạnh (2) Chương 1032: Giá lạnh (2)Chương 1032: Giá lạnh (2)

Tầng 1 là dòng họ hoàng thất cùng với thành viên đội thân vệ, danh sách bảo mật nên tạm thời chưa thăm dò rõ hết được.”

Phương Tri Hành đã hiểu, cậu chợt xoáy người đi vào khoang tàu của tầng 1.

“Đứng lại!”

Cơ giáp bảo vệ chặn đường đi lại, cứng rắn nói: “Ngươi là người của tầng 2, cấm tiến vào tầng 1.” Phương Tri Hành thản nhiên nói: “Làm phiền thông báo cho thập thất hoàng tử là Phương mỗ cầu kiến.” Cơ giáp bảo vệ trả lời: “Chuyện này phải thông qua hoàng hậu nương nương cho phép.”

Phương Tri Hành đáp lại: “Được, ta đợi tin của ngươi.” Chốc lát trôi qua.

Thập thất hoàng tử Cơ Hồng Lực mặc một thân áo trắng, bước đi thong thả đến boong tàu, trên mặt mang theo biểu cảm không phục, mở miệng nói: “Ngươi tìm ta?” Phương Tri Hành trực tiếp hỏi: “Bên trong đội thần vệ có Thiên Tâm lão ma không?”

Cơ Hồng Lực hơi ngây ra rồi chớp mắt, mặt lạnh xuống, hừ nói: “Tại sao ta phải nói cho một kẻ đại nghịch như ngươi biết?”

Phương Tri Hành vội vàng nói: “Đợi ngươi thăng cấp đến Niết Bàn cảnh, ta sẽ luyện cùng ngươi.”

“Thật không?” Hai mắt của Cơ Hồng Lực sáng ngời, không kìm được sự vui mừng. Phương Tri Hành nói năng có khí phách: “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.”

Cơ Hồng Lực vui vẻ, khoanh hai tay ở trước ngực, có biểu cảm lười biếng trả lời: “Thiên Tâm lão ma là tà ma, tiếng xấu vang rền, Hoàng tộc ta dù không đông cũng không thể mời chào chủng ma đầu này gia nhập vào đội thân vệ được.” “Không có...”

Hàng lông mày của Phương Tri Hành không khỏi nhíu lại.

Nếu Thiên Tâm lão ma không đến, vậy tại sao lão các chủ muốn nhắc đến... Phương Tri Hành đột nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về phía tàu lớn đang đi theo ở phía sau.

Khóe miệng của cậu nhếch lên, cười nói: “Thập thất hoàng tử, có muốn diệt trừ gian ác không?”

Cơ Hồng Lực giật mình, quay đầu nhìn về bốn chiếc tàu lớn, sâu trong đồng tử thiêu đốt chiến ý.

Hắn ta đang muốn mở miệng thì một thái giám áo tìm chợt xuất hiện, cúi đầu nói: “Thập thất hoàng tử, hoàng hậu có lệnh bảo ngài quay về, đừng quản nhiều chuyện.”

Vẻ mặt của Cơ Hồng Lực không tình nguyện, buồn bực phất tay áo, tức giận xoay người rời đi.

Phương Tri Hành không sao cả, cậu thả người bay về phía sau. “Mày đi đâu vậy?” Tế Cầu đang chạy trên lớp băng, lập tức đuổi theo. Phương Tri Hành truyền âm nói: “Đi, dân mày đi giết một người.”

Tế Cẩu kêu lên: “Đù, ai lại chọc giận mày rồi?”

Phương Tri Hành trầm giọng quát lên: “Thiên Tâm lão ma, cút ra đầy!” Âm thanh khí phách mênh mông cuồn cuộn bị chấn động đến mức tuyết bay đầy trời điên cuồng.

Mặt băng nứt ra, nước biển kích động, bốn con tàu lớn lắc lư kịch liệt.

“Hừ!”

Chỉ chốc lát, một tiếng hừ lạnh âm trầm đột nhiên vang lên.

Sau đó, một tiếng bịch vang lên, boong tàu của tàu lớn thứ 2 phá vỡ, một người mặc áo bào đen bay ra ngoài.

Người này có thân hình cao lớn, tóc dài như thác nước, mũi ưng, hàng lông mi trắng, khuôn mặt có chút tuấn mỹ, có loại khí chất đại thúc tà mị.

“Phương Tri Hành, ta và ngươi không quen biết, vốn không có ân oán, tại sao lại gióng trống khua chiêng tìm bổn tọa?”

Thiên Tâm lão ma không phải là kẻ ngốc, nhận thấy được Phương Tri Hành đến không có ý tốt.

Phương Tri Hành lãnh đạm nói: “Hôm nay tâm trạng của ông đây không tốt, muốn tìm một người đánh một trận cho hả giận.”

Thiên Tâm lão ma giận tím mặt, trừng mắt hung ác, quát lớn: “Cuồng vọng! Ngươi xem bổn tọa là quả hồng mềm à?”

Phương Tri Hành cười ha ha nói: “Lão ma đầu, ông đây sớm không thuận mắt ông rồi, bớt nói nhảm, để mạng lại đi!”

“Ngươi muốn chết!”

Thiên Tâm lão ma bốc lên lửa giận, đột nhiên giang hai cánh tay, áo bào tung bay, lộ ra một hộp kiếm.

Vụt vụt vụt!

Hộp kiếm mở ra, bên trong có bảy thanh trường kiếm bay ra, bộc phát ra tỉnh quang lòe loẹt.

Thất kiếm ngang trời xếp thành một cái muôi giống như Bắc Đấu Thất Tỉnh.

Một luồng kiếm quang cực lớn ngưng tụ thành hình, kinh động đất trời, giống như ngưng tụ ánh sáng của bảy tinh thần, kiếm uy huy hoàng, sát ý bức người!

Phương Tri Hành thấy vậy thì híp mắt lại nói: “Thái Ất Thất Tinh Kiếm!” Ánh mắt của Thiên Tâm lão ma lộ ra hàn mang, trầm giọng nói: “Đây là ngươi tự tìm chết, đừng trách bổn tọa có thủ đoạn độc ác.”

Kiếm mang đại thịnh!

Thái Ất Thất kiếm, không ai bì nổi, khắp trời đầy sao, phá vỡ mây đen, đẩy lùi gió tuyết đầy trời, quấy lên sóng gió động trời!

“Giết” Trong nháy mắt, kiếm quang kinh khủng chợt lóe tới, thanh thế lớn không cách nào nói rõ được. Phương Tri Hành yên tĩnh như thường, lù lù bất động.

Nhưng một luồng phản lực không hình không dấu lẫy cậu làm trung tâm, cuồn cuộn ra bốn phương tám hướng.

Kengl

Thái Ất thất kiếm bắn đến chợt dừng lại, như đụng vào vách tường không khí, mặc dù cong lên kịch liệt vẫn không cách nào tiến thêm được. Ngay sau đó, Thái Ất thất kiếm cuốn ngược về, kẹp lấy kiếm uy cực lớn, dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai, dùng quỹ tích vô cùng hỗn loạn, cùng bay về phía của Thiên Tâm lão ma.
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0