Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 1037 - Chương 1038: Vu Tộc (2)

Chương 1038: Vu tộc (2) Chương 1038: Vu tộc (2)Chương 1038: Vu tộc (2)

Phương Tri Hành không khỏi tỉnh _ thần đại chấn nhưng tỉnh bơ hỏi: “Ô, ngài có mấy miếng?”

Đoan Mộc Ánh Tuyết căng da mặt, cắn răng nói: “Ba miếng.”

Phương Tri Hành lập tức nói: “Cho ta bốn miếng, ta đảm bảo phụ thân ngài không sao.”

Đoan Mộc Ánh Tuyết do dự một lát, đứng lên nói: “Được, một lời đã định.”

Phương Tri Hành vui mừng quá đỗi, nghiêm trang nói: “Con người ta nói lời giữ lời, ta sẽ đi đón phụ thân của ngài qua đây.”

“Cảm ơn đạo hữu.” Đoan Mộc Ánh Tuyết lại trịnh trọng hành lễ, sau đó vung áo bào, xua tan sương khói. Tế Cẩu thấy vậy, tấm tắc nói: “Mày giẫm phải vận cứt chó gì vậy, lấy được toàn bộ không uổng công sức!”

Tâm trạng Phương Tri Hành vui sướng, cười nói: “Mày cho rằng tao là mày à? Cái này gọi là nhân phẩm bùng nổi!”

Sau đó cậu đi ra khỏi khoang thuyền, phi thân rời thuyền, đi tới bên phía hạm đội tiên phong. Trong bóng đêm, một đám võ giả đang ra sức phá băng, ai nấy cũng mệt đắc thở hồng hộc, mồ hôi ướt đầm.

Ánh mắt Phương Tri Hành đảo qua, lập tức chú ý tới một ông lão xoã tóc.

Đối lập với hai tháng trước, Đoan Mộc Nguyên Túc lúc này gầy hẳn một vòng, người cũng già nua rất nhiều, uy phong không còn.

“Khu, khụ khu...”

Ông lão càng không ngừng ho khan, nghe cũng rất đau khổ.

Ông muốn dừng lại nghỉ ngơi một chút, nhưng bông nhiên một cây roi dài đánh úp lại, quất lên phía sau lưng ông.

Bốp!

Một vết máu hiện lên.

Đoan Mộc Nguyên Túc cắn răng, - biểu cảm cực kỳ đau khổ nhưng vẫn không hét ra tiếng.

Người chung quanh không đành lòng nhìn thẳng.

“Hừ, lão thất phu Đoan Mộc, ngươi làm việc như vậy đó hả?” Cách đó không xa có ba thái giám áo tím đầy vẻ hung ác đang giám sát Đoan Mộc Nguyên Túc làm việc. Chỉ cần ông ta lười biếng lập tức quất tới một roi.

Xem tư thế này là muốn hành chết Đoan Mộc Nguyên Túc.

Phương Tri Hành đáp xuống, đi tới trước mặt Đoan Mộc Nguyên Túc. “Ngươi...”

Đoan Mộc Nguyên Túc ngẩn người, không rõ chuyện gì.

Phương Tri Hành cười nói: “Đại tướng quân, Phương mỗ muốn mời ngài uống trà.”

Đoan Mộc Nguyên Túc kinh ngạc không thôi, mơ hồ hiểu được cái gì. “Đại nghịch như ngươi làm gì?” Một thái giám áo tím hét rầm lên. Phương Tri Hành trừng mắt, quát lớn nói: “Không muốn chết thì mau chóng cút đi.”

Ba thái giám áo tím nhất thời nổi da gà, không dám thả rắm một cái, xoay người chạy.

Phương Tri Hành một tay đỡ lấy Đoan Mộc Nguyên Túc, đưa ông vào trong phòng.

“Haiz, thì ra là quý phi nương nương nhờ ngươi cứu ta.”

Đoan Mộc Nguyên Túc trầm giọng thở dài, trên mặt không có bất kỳ vui sướng, ngược lại đập ngực chán nản oán giận nói: “Hồ đồ, đây là hại ta bất trung bất nghĩa!” Phương Tri Hành và Tế Cấu liếc nhau, hoàn toàn hết chỗ nói.

Một lát sau...

Một thái giám áo tím đến gõ cửa, hét lên: “Hoàng hậu nương nương cho mời.”

Khóe miệng Phương Tri Hành co giật, đứng dậy ra ngoài.

Không bao lâu, cậu đi tới trên boong tàu nhìn quanh.

Hoàng hậu Hạ Hầu Mật mũ phượng khăn quàng vai đứng ở mũi tàu, thưởng thức cảnh đêm.

Trong bóng tối cách đó không xa có một bóng dáng vạm vỡ đang đứng, không thấy rõ khuôn mặt, chỉ có thể nhìn thấy bên hông người này giắt một thanh trường đao, ngạo nghễ mà đứng giống như một ngọn núi lớn nguy nga không thể lay động. Phương Tri Hành chậm rãi đi tới chỗ Hạ Hầu Mật, thoải mái hành lễ nói: “Phương mỗ bái kiến hoàng hậu nương nương.”

Hạ Hầu Mật cũng không quay đầu lại, thản nhiên nói: “Phương đạo hữu, tại sao ngươi muốn bắt cóc Đoan Mộc lão tướng quân hay là ngươi muốn phá lời hứa không chiến?”

Phương Tri Hành liền nói: “Hoàng hậu nương nương hiểu lầm rồi, ta và Đoan Mộc lão tướng quân vừa gặp đã thân, tương thân tương ái, lúc này mới mời ngài ấy uống mấy ly gì đó mà thôi.”

“Ăn nói bừa bãi!” Hạ Hầu Mật thịnh nộ, trên mặt giống như lồng sương lạnh, trầm giọng nói: “Ngươi là đại nghịch, làm sao Đoan Mộc lão tướng quân có thể vừa gặp đã thân với ngươi? Bản cung khuyên ngươi lập tức thả Đoan Mộc lão tướng quân, bằng không tự gánh lấy hậu quả.”

Phương Tri Hành trấn định tự nhiên, bình tĩnh nói: “Vu oan giá hoại Hoàng hậu nương nương, ta không hề ra tay, nếu ngài động thủ, vậy thì người phá lời hứa không chiến chính là ngài.”

Hạ Hầu Mật nghẹt thở, cắn răng nói: “Ngươi muốn như thế nào mới bằng lòng thả Đoan Mộc lão tướng quân? Có điều kiện gì đừng ngại nói ra nghe thử.”

Phương Tri Hành buông tay nói: “Hiểu lầm mà thôi, ta không nhốt bất kỳ ai, mong Hoàng hậu nương nương nhìn rõ.”

Hạ Hầu Mật tức giận nói: “Được được được, ngươi đã chọn con đường chết!”

Bà ta hung hăng vung tay áo, giận dữ rời đi.

Đao khách trong bóng tối đó cũng lặng yên không một tiếng động rút lui.

Phương Tri Hành bĩu môi, thong thả đi trở về.

Hạ Hầu Mật trở về khoang thuyền tầng 1, đi thằng đến một căn phòng. Cửa không đóng, bà ta lập tức đi vào. Trong phòng, một ông lão lưng gù khoanh chân ngồi, nếp nhăn trên mặt khắc sâu giống như vỏ cây già. “Nghĩa phụ!”

Hạ Hầu Mật quỳ xuống, đầy vẻ ủy khuất, lã chã chực khóc.
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0