Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 1041 - Chương 1042: Thăng Cấp (3)

Chương 1042: Thăng cấp (3) Chương 1042: Thăng cấp (3)Chương 1042: Thăng cấp (3)

“Có người đã triệu hồi nó!” Phương Tri Hành khẽ nheo mắt, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo. “Thôi vậy, để ta kiểm chứng thử xem bản thân đã mạnh lên được bao nhiêu.”

Phương Tri Hành bước về phía trước, sải bước dài, hét lớn: “Tất cả tránh ra.”

Giọng nói bá đạo vang vọng ra xa. Toàn bộ hạm đội tiên phong đầu giật mình, đồng loạt quay đầu lại, ánh mắt đổ dồn về phía Phương Tri Hành.

Nhất thời cảm xúc của bọn họ thay đổi liên tục, từ kinh ngạc hoảng sợ chuyển sang vui mừng.

“Là tên đại nghịch đó!” “Tuyệt quá, có hắn ra tay, chắc chắn sẽ hàng phục được con ma thú khủng khiếp này.”

“Đúng vậy đúng vậy, ngươi cũng không nhìn xem người ta là ai!”

Mọi người bỗng nhiên cảm thấy yên tâm, tranh nhau bỏ chạy tán loạn. Không lâu sau, hiện trường chỉ còn lại một mình Phương Tri Hành.

Một mình cậu đối đầu với Hắc Sơn Dương sơ sinhl

“Oa oa á~”

Hắc Sơn Dương sơ sinh phát ra tiếng kêu như trẻ con, chấn động màng nhĩ, vô cùng khó chịu. Phương Tri Hành không nói hai lời, cậu nắm chặt Ngũ Hành Vạn Nhân đao, chém ra một đao!

“Đao Sơn Hỏa Hải!”

Ngọn lửa đen bùng lên hừng hực, lan nhanh trên mặt băng, trải rộng dưới thân Hắc Sơn Dương sơ sinh. Từng thanh đao lớn dần dần nhô lên, đâm vào cơ thể Hắc Sơn Dương sơ sinh.

Phập phụt phụt!

Cả người Hắc Sơn Dương sơ sinh lập tức đầy lỗ thủng, máu chảy như suối.

“Ừm, cũng không tệ.” Phương Tri Hành khẽ cười, khá hài lòng với kết quả của nhát chém này. Tu vi của cậu đã tăng lên đến Niết Bàn cảnh trung kỳ viên mãn, pháp lực càng thêm hùng hậu, cô đọng, lực chiến đấu cực kỳ mạnh mã. Một đao chém ra 9991

Hắc Sơn Dương sơ sinh lập tức mất nửa ống máu!

Phải biết rằng, Sở Quán Vương và Hắc Sơn Dương sơ sinh đã ác chiến 7 ngày 7 đêm, cạn kiệt sức lực mà vẫn không thể giết chết con tà vật đó.

Một đao này của Phương Tri Hành, võ đức dồi dào, vượt xa tưởng tượng!

NOC OCDC sẻ

Hắc Sơn Dương sơ sinh đau đớn, phát ra từng tiếng kêu thảm thiết và chói tai.

Vết thương nhanh chóng hồi phục. Chỉ thấy, tất cả những con mắt trên người nó mở to hết cỡ, những xúc tu điên cuồng vung lên, quét qua không khí xung quanh.

Mỗi một đòn đều khiến không gian gợn sóng, sức sát thương cực mạnh, vô cùng khủng khiếp.

Phương Tri Hành không ngừng di chuyển, né tránh, lách qua, hết nhát dao này đến nhát dao khác lướt qua người nó, có trật tự.

Không biết từ lúc nào, một ngày đã trôi qua.

Phương Tri Hành đã chiến đấu từ sáng sớm đến tối.

Ngày này, mọi người đều trốn ở xa quan sát trận chiến, bọn họ xem đến mức kinh tâm động phách, vô cùng chấn động, mỗi một người một đầu lo lắng không thôi, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Nếu Phương Tri Hành không giết được con quái vật đó, có thể một nửa số người sẽ phải chôn vùi dưới đáy biển, trở thành thức ăn cho cá. “Phương Tri Hành nhất định sẽ thắng!”

“Đúng đúng, hắn là đại nghịch đệ nhất thiên hạ, tuyệt đối không phải người ăn chay!”

“Cố lên Phương đạo hữu, ta cá ngươi nhất định thắng, thua thì ta ăn cứt!”

“Cút đi, ai cho phép ngươi ở đây lừa ăn lừa uống.” Giữa tiếng ồn ào, màn đêm buông xuống!

Đúng lúc này!

Phương Tri Hành bất ngờ biến mất khỏi chỗ cũ, một bước chạy ngang, trượt trên mặt băng bằng hai chân, kéo dài khoảng cách.

Hắc Sơn Dương sơ sinh đuổi theo không ngừng, xông thẳng về phía trước, nhanh chóng áp sát. Phương Tri Hành thấy không thể né tránh được nên cậu dừng bước, quay người lại.

Hắc Sơn Dương sơ sinh đột nhiên giống như mãnh hổ vồ mồi, xúc tu dài quất tới. Phương Tri Hành đứng yên tại chỗ, khóe miệng nhếch lên.

Bùm!

Những xúc tu vung từ trái sang phải quất vào người Phương Tri Hành, nhưng đột nhiên dừng lại, đánh trúng thứ gi đó, lập tức bắn ra một trận tia lửa.

Ánh sáng và bóng tối dao động, thứ đó chớp nháy, lộ ra hình dáng thật. Đó là một đạo nhần hoàng bào, tóc bạc trắng, mặt trẻ thơ, ngồi xếp bằng.

Người này vẫn luôn trốn ở đây, thi triển một loại thuật ẩn thân nào đó, không để lộ dấu vết.

Cho đến lúc này! Giống như một chuyện tình cờ, Phương Tri Hành và Hắc Sơn Dương sơ sinh liên tục di chuyển đến gần đạo nhân hoàng bào.

Ông ta không phải ai khác, chính là tổ sư khai sơn của Tiên Phù tông, Phi Long chân nhân.

Xúc tu vô tình quất vào người Phi Long chân nhân.

Phi Long chân nhân mặt không cảm xúc, trong lòng vô cùng buồn bực. Nhất thời ông không thể xác định đầy là một chuyện ngoài ý, hay là bản thân đã bị lộ nên Phương Tri Hành cố ý dẫn Hắc Sơn Dương sơ sinh đến đây.

Nhưng may mà Phi Long chân nhân đã dán một lá “Lục Mang Tinh phù” lên người từ trước, cho nên không bị thương.

“Đạo hữu là?”

Phương Tri Hành lùi sang một bên, cười như không cười mà hỏi.

Phi Long chân nhân đứng dậy, cười gượng nói: “Lão phu đạo hiệu Phi Long, tổ sư Tiên Phù tông.” Phương Tri Hành chợt hiểu ra, gật đầu đáp lễ: “Thì ra ngã chính là Phi Long chân nhân, đã nghe danh từ lâu.”

Cậu giơ tay, búng nhẹ một cái. Bốp!

Thời gian đột ngột ngừng lại.

Dòng sông Tuế Nguyệt hiện ra trước mắt.
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0