Chương 1061: Hải Vương (2)
Chương 1061: Hải Vương (2)Chương 1061: Hải Vương (2)
Một tiếng cheng vang lên!
Một thanh trường kiếm tuyết trắng ra khỏi vỏi
Cả người Mặc Thủ Cự nháy mắt hăng hái, hào hùng vạn trượng. “Lục Nghệ - Lễ Thượng Vãng Lai!” Một kiếm được gọi ral
Lễ Pháp Chi Kiếm, khí độ tự nhiên, kiếm tùy tâm tới, thế như sét đánh không kịp bưng tai.
Nháy mắt một phần ngàn sau đó, trường kiếm ánh sáng màu đỏ nghênh đón va chạm với một điểm hàn mang!
Âm ầm ~
Ánh sáng chói mắt nổ tung trên không, trong phút chốc, sóng không khí dâng lên, ngàn dặm không mây. Trường kiếm tia sáng màu đỏ kịch liệt gấp khúc sau đó đứt thành từng khúc, vỡ vụn đầy trời.
“AI yal”
Phàn Cao Vân hơi nghẹn họng nhìn trân trối, tấm tắc kinh ngạc nói: “Hay cho một lão phu tử từ đâu nhảy ra?”
Mặc Thủ Cự bước ra một bước, kiêu ngạo nhìn một đám xe bay của cảnh sát, cười ha hả nói: “Không đáp lại là bất lịch sự!”
“Lục Nghệ - Thánh Vương Kiếm Pháp!”
“Luyện kiếm như luyện thân, tu kiếm như tu tâm!”
“Tâm như công chính, giờ tu thân tề gia, tiến tới trị quốc bình thiên hạt” “Tín! Đạt! Nhất”
Trong miệng Mặc Thủ Cự lầm bẩm, một kiếm quét ngang ra.
Chỉ một thoáng, bóng kiếm đầy trời mênh mông cuồn cuộn ra giống như mưa rần gió dữ, quét ngang hàng vạn hàng nghìn.
Một kiếm này kiếm như người, quân tử đàng hoàng, quang miinh lỗi lạc, kiếm đạo công chính!
Một kiếm một xe bay của cảnh sát! Rầm rầm rầm...
Kiếm quang lấp loé, một chiếc xe bay của cảnh sát đột nhiên nổ tung, tiếp theo là chiếc thứ hai, chiếc thứ ba... Trong lúc nhất thời, tất cả những chiếc xung quanh đều nổ tung, ánh lửa tràn ngập, khói dày đặc.
Sắc mặt Phàn Cao Vân trở nên u ám, tặc lưỡi nói: “Tên vùng ngoài này không đơn giản nha.”
“Cái gì không đơn giản, đoàn trưởng, chớ khen ngợi khí thế của người khác diệt uy phong của mình.”
Đột nhiên, một chiếc phi hành khí nhỏ xinh bay đến, lăng không biến hóa, nhưng lại một lần nữa tổ hợp sắp xếp ngưng tụ thành một bộ khôi giáp màu trắng.
Phần đầu khôi giáp nứt ra lộ ra một gương mặt thanh niên, mày kiếm mắt sáng, anh khí bừng bừng phấn chấn. Thanh niên cười lạnh nói: “Phu tử chó má gì, chẳng qua là một tên cổ hủ thôi, xem ta làm sao thu thập lão già này!”
Phàn Cao Vân khẽ cười nói: “Tiểu tử ngươi thông minh một chút, đừng lật xe.”
Thanh niên ha ha cười, bay ra đi tới trước Ngũ Thải Tường Vân.
Hai mắt hắn nhìn chằm chằm Mặc Thủ Cự, sát ý lạnh thấu xương.
“Lão phu tử, ta đến chơi với ông đầy.” Thanh niên vui mừng không sợ, hét lên.
Mặc Thủ Cự vuốt râu, mỉm cười đáp: “Lão phu không giết hạng vô danh, hãy xưng tên ra.”
Hai tay thanh niên chống nạnh, điên cuồng nói: “Nghe cho kỹ đây, tiểu gia là một trong “tứ hổ' trong quân đoàn Hổ Bôn, biệt danh “Bạch Sắc Hung Hổ, tên là Tào Thành Vĩ”
Mặc Thủ Cự gật đầu nói: “Trẻ nhỏ dễ dạy, lão phu sẽ dạy ngươi.”
Hai tay Tào Thành Vĩ giơ lên trước người.
Khôi giáp màu trắng của hắn theo đó sáng lên, lòng bàn tay có ánh sáng bắn lên, dần dần ngưng tụ ra một thanh kiếm lớn màu trắng.
Ong ong ông ~
Thanh kiếm lớn màu trắng hơi chấn động, dòng khí xung quanh bốc lên, hóa thành một từng đợt khói trắng, lượn lờ tràn ngập.
“Bạch Hổ Hạ Sơn, Hổ Giảo Trảm!” Tào Thành Vĩ nâng cao kiếm lớn màu trắng lên, không có bất kỳ màu mè, chỉ là một kiếm chém ra từ trên xuống dưới.
Không trung nháy mắt đổi màu! Một bóng kiếm khổng lồ hiện ra, đổ ập xuống, tốc độ cực nhanh, vượt quá tưởng tượng.
Đồng tử Mặc Thủ Cự co rụt lại như gặp phải đại địch, trên người ông theo đó bộc phát ra một khí thế thấy chết không sờn.
“Lục Nghệ - Đương Nhân Bất Nhượng!”
Mặc Thủ Cự đón đầu mà lên, giơ kiếm ngang đỉnh đầu, toàn lực phòng ngự.
Âm! Hai thanh kiếm va chạm với nhau, bộc phát ra ánh lửa rực rỡ hình thành một vùng lửa lớn, hừng hực thiêu đốt.
Lực xung kích khủng bố thổi quét qua, cả không trung gió nổi mây phun, không thể miêu tả thành lời. Cả người Mặc Thủ Cự chấn động, lảo đảo lui về phía sau.
Cùng lúc đó, kiếm lớn màu trắng cũng bắn ngược lên trời, cắt ra một quỹ tích vặn vẹo.
Tào Thành Vĩ thở sâu, tập trung nhìn, khóe miệng hiện lên một tia cười khẩy đắc ý.
Mặc Thủ Cự cúi đầu, kìm lòng không đậu nhíu mày. Trường kiếm trong tay ông vỡ ra một lỗ thủng!
“Lão phu tử, bao lâu rồi ông không bảo dưỡng trường kiếm của ông thế, rỉ sắt rồi kìa, vậy thì không thể chém?”
Tào Thành Vĩ không nhịn được ngửa đầu cười to, kiếm lớn màu trắng gác trên vai, đắc ý dào dạt.
Mặc Thủ Cự cười khổ, khẽ thở dài: “Lão phu quả thật lâu không ra tay với người khác, bất giác lại trở nên mới lạ như thế.”
Tào Thành Vĩ ngoắc tay nói: “Đám vùng ngoài các ngươi còn có cao thủ không, đi ra chơi đùa tí nào?” Ngay sau đó, Quân Dao ưỡn ngực ra, bay đến trước mặt Tào Thành Vĩ. “U¡i chao, mỹ nữt”
Tào Thành Vĩ liếm đầu lưỡi, cả người trở nên hưng phấn, kích động nói: “Cô tên là gì?”
Quân Dao không nói hai lời đột nhiên mở ra cái hộp kiếm, vù vù vù, bảy thanh bảo kiếm cấp 5 bay ra. “Vô Vi kiếm pháp - Thất Tinh Chuyển Hồn!”