Chương 1087: Nghịch Lân
Chương 1087: Nghịch LânChương 1087: Nghịch Lân
Phương Tri Hành cúi đầu nhìn Ngũ Hành Vạn Nhân đao, lập tức nhận ra điểm yếu của mình là gì.
Ngũ Hành Vạn Nhân đao chỉ là vũ khí cấp 5, đã không còn xứng với cậu nữa.
May mà thanh đao này vẫn có thể nâng cấp, chỉ cần thu thập đủ ba vật phẩm là được.
Nước Tử Tinh Thiên, Băng Phách vạn năm cùng với lửa Vạn Kiếp!
Sau đó, cô bé áo xanh lam lóe lên rồi biến mất.
Phương Tri Hành đi đến cửa sổ, mở danh sách vật tư rồi tìm kiếm thử. “Ồ, có nước Tử Tinh Thiên có, cũng có Băng Phách vạn năm!”
Trong lòng Phương Tri Hành mừng rỡ không thôi, thành Hải Vương đúng là đất rộng của nhiều, đầy đủ các loại vật phẩm hiếm có.
Tiếp đó, cậu tìm kiếm lửa Vạn Kiếp, vừa nhìn kỹ, sắc mặt lập tức thay đổi.
Thì ra, lửa Vạn Kiếp chính là thể dung hợp của một vạn loại lửa.
Lửa ở đây là chỉ những loại kỳ hỏa tồn tại trong tự nhiên, hoặc thú hỏa, cũng có thể là ngọn lửa do con người tạo ra.
Hơn nữa, lửa Vạn Kiếp là ngọn lửa dùng một lần, dùng xong sẽ tan biến ngay.
Không có hàng sẵn trên thế gian. Nói cách khác, Phương Tri Hành phải thu thập một vạn loại lửa, đặt trong một vật chứa đặc biệt, mới có thể có được lửa Vạn Kiếp.
“Đây đúng là một công trình lớn!” Phương Tri Hành có chút khó xử. Thu thập một vạn loại lửa, chắc chắn cần tốn rất nhiều thời gian. Có thời gian rảnh này, còn không bằng đi làm nhiệm vụ, tranh thủ sớm bước vào Địa Sát cảnh.
Tuy nhiên, điều kiện đạt max cấp của Đại La Huyết Ma Công bài Địa Sát vẫn chưa xuất hiện.
Bây giờ Phương Tri Hành không có việc gì làm, thật sự không bận rộn chút nào.
Suy đi nghĩ lại...
Phương Tri Hành đổi từ khóa tìm kiếm: “Tra cứu trường hợp thành công có được lửa Vạn Kiếp của người nào đó trong quá khứ.”
Ting, hệ thống Hải Thần ngay lập tức có phản hồi.
Trên tuyến đường 715, có một Cấm Khu cấp 6 được gọi là “hang động Liệu Hỏa”, bên trong chứa vô số loại lửa khác nhau.
Phương Tri Hành lập tức phấn chấn tinh thần, tặc lưỡi nói: “Chuyện này thật đúng là buồn ngủ thì có người mang gối đến.”
Cậu không chần chừ nữa, lập tức đặt hàng.
Không lâu sau, người máy phục vụ mang ba món đồ đến, lần lượt chính là nước Tử Tinh Thiên, Băng Phách vạn năm cùng với một cái lò nung có hình dáng giống như nồi áp suất. Phương Tri Hành nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi xách theo nồi áp suất trèo qua cửa sổ nhảy xuống lầu. 715 là một tuyến đường giao thông đông đúc, một lượng lớn các phương tiện bay cá nhân đi lại vào giờ cao điểm, thường xuyên bị ùn tắc.
Lúc này vừa khéo chính là giờ tan tầm, từng chiếc phương tiện bay xếp thành một hàng dài, chậm rãi di chuyển về phía trước trên không trung.
Nhiều tài xế mất kiên nhẫn, liên tục bấm còi, tạo ra tiếng ồn chói tai. Ngay lúc đó, một luồng sáng lao tới với tốc độ chóng mặt, tùy ý đánh võng giữa dòng xe cộ cực kỳ khéo léo. Mọi người chưa kịp nhìn rõ tia sáng ấy là gì thì nó đã biến khỏi tầm mắt, để lại một bầu không khí ngỡ ngàng.
Chẳng mấy chốc, tia sáng ấy bỗng dừng lại, một đám mây tuyệt đẹp hiện ra, ánh sáng năm màu rạng rỡ, võ cùng lộng lầy.
Lúc này, Phương Tri Hành đã đặt chân xuống đất, cậu cất Ngũ Thải Tường Vân rồi ngẩng đầu lên.
Một hang động khổng lồ hiện ra trước mắt!
Bên trong hang động tối đen như mực, chẳng thể nhìn thấy gì.
Có một tảng đá lớn trước miệng hang, khắc bốn chữ to tướng “Động Liệu Hỏa”. Phương Tri Hành mặc một bộ vest chỉnh tầ, cầm một cái nồi áp suất, tự tin bước vào trong hang.
Xuyên qua khoảng tối đen ấy...
Phía trước đột nhiên mở rộng, hình ảnh phản chiếu trong đồng tử chính là một khu rừng sâu thẳm, xa xa núi non trùng điệp, thiên địa bao la, không nhìn thấy điểm cuối.
Phương Tri Hành đột nhiên rùng mình, cảm thấy một cơn đau nhói ập đến.
Giống như có người đang dùng kim bạc đâm mạnh vào cậu.
“Bức xạ mạnh quá...”
Phương Tri Hành cau mày, sắc mặt hơi nghiêm trọng. Cậu chỉ mới đến Cấm Khu cấp 6 một lần, chính là Cấm Khu Cổ Hoàng. Lúc đó, cậu vẫn chưa bước vào cảnh giới Quy Chân, nên cảm nhận về khí bức xạ của Cấm Khu cấp 6 không mạnh mẽ như vậy.
Nhưng bây giờ, cậu đang ở cảnh giới Niết Bàn đỉnh phong viên mãn, tu vi đã tăng lên một cảnh giới lớn. Cậu cảm nhận rõ ràng rằng khí tức bức xạ giống như có thực chất, tràn ngập khắp thế giới, không nơi nào không có.
Phương Tri Hành bước đi trong Cấm Khu này, giống như đang bơi trong nước thải hạt nhân.
Hơn nữa tình huống này cũng xác nhận một phỏng đoán bấy lâu nay của cậu. Đó chính là con người không thể sống lâu dài trong các Cấm Khu cấp cao.
Hơn nữa ngươi càng mạnh mẽ thì càng khó thích nghi.
Phương Tri Hành hít một hơi thật sâu, cố gắng điều chỉnh cơ thể, để bản thân dần thích nghi.
Cậu giơ tay trái lên, nhìn chiếc nhẫn đen mà Thiên Ấn đã tặng cậu. “Phàn đại cai”
Phương Tri Hành mở miệng gọi, tiếng này nối tiếp tiếng khác, kéo dài hơn mười phút.