Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 110 - Chương 110: Chọn Người (2)

Chương 110: Chọn người (2) Chương 110: Chọn người (2)

Không ngoài dự đoán, tất cả bọn họ đều là người mù chữ, không người nào biết chữ.

Phương Tri Hành tiếp tục hỏi bọn họ có kỹ thuật bắn cung như thế nào và bình thường bọn họ tập luyện ra sao.

Đám người Hoàng Đại Thuận tranh nhau nói, Cao Đại Hưng dạy bọn họ thế này thế kia.

Sau khi tìm hiểu, Phương Tri Hành thầm nói đúng là như vậy.

Cao Đại Hưng biết một chút về kỹ thuật bắn tên, nhưng không biết nhiều.

Ông ta hoàn toàn dựa vào kinh nghiệm tích lũy nhiều năm của mình để dạy người khác một cách cứng nhắc.

Ví dụ, ông ta sẽ yêu cầu khi Cung Binh bắn tên thì đừng nhắm chuẩn vào mục tiêu, mà nên giương cao cung tên nhắm chuẩn vào vị trí cao hơn mục tiêu một khoảng.

Nhưng tại sao lại phải làm như vậy, ông ta không thể giải thích rõ ràng.

Chuyện càng tồi tệ hơn nữa chính là bọn họ chỉ biết nên nhắm chuẩn vào vị trí cao hơn mục tiêu một khoảng, còn chuyện nên giương cao cung tên đến góc độ bao nhiêu, cách 50 mét thì giương cao bao nhiêu, cách 100 mét thì giương cao bao nhiêu, khi có gió và không có gió thì phải điều chỉnh như thế nào.

Cao Đại Hưng không thể giải thích rõ ràng những chi tiết quan trọng này, mọi thứ đều chỉ dựa vào cảm giác không thể nắm bắt được.

Theo lời ông ta nói thì chính là quen tay hay việc, chỉ cần luyện tập nhiều là được.

Nhưng Phương Tri Hành biết rằng, nếu một người không tóm tắt, nâng cao kinh nghiệm của bản thân, hình thành lý luận có tính hệ thống thì hắn không thể trở thành chuyên gia được.

Phương Tri Hành trầm ngâm một lúc, nhặt một cành cây rồi vẽ một vài sơ đồ đơn giản xuống đất trước, sau đó cậu giảng một số kiến thức lý thuyết dễ hiểu cho đám người Hoàng Đại Thuận, tiến hành một cuộc tẩy não.

Mười người Hoàng Đại Thuận thực sự cảm thấy vô cùng mới mở, người nào cũng được mở rộng tầm nhìn, bọn họ tập trung tinh thần, chăm chú lắng nghe học tập.

Tế Cẩu nằm bên cạnh nhìn cảnh tượng này với vẻ mặt chán ngán.

Nó biết Phương Tri Hành từng làm việc ở công ty lớn, tham gia vào việc đào tạo nhân viên mới, cậu có thể áp dụng thuần thục các kiểu tẩy não và PUA để lừa người khác.

Khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, Phương Tri Hành dẫn đám Hoàng Đại Thuận đến một sân tập bắn khác, tự mình làm mẫu cách bắn tên, bắn mười mũi tên liên tiếp.

Cậu chỉ thể hiện một chút bản lĩnh, đương nhiên kết quả chính là bắn không trượt phát nào, chỉ đâu bắn trúng đó, vô cùng thần kỳ.

“Lợi hại!”

“Trâu bò!”

“Đúng là thần!”

Đám người Hoàng Đại Thuận nào đã từng chứng kiến kỹ thuật bắn tên điêu luyện như vậy, ai nấy đều vô cùng kinh ngạc, thật lòng khâm phục, kính trọng cậu như một vị thần.

Uy tín to lớn đã được thiết lập một cách đơn giản như vậy.

Sau đó Phương Tri Hành phân tích mỗi một động tác của mình, cậu bắt đầu giải thích chi tiết từ tư thế đứng rồi dạy từng chút một.

Mười người Hoàng Đại Thuận đều khiếp phục, bọn họ càng nghiêm túc học theo từng bước.

Cùng lúc đó, bên phía Đổng Hiển Vinh càng phô trương hơn.

Hắn sai người dựng một hàng rào kín, mua rất nhiều thỏ thả vào trong để mười tên Cung Binh bắn giết tự do.

“Con thỏ kia, mày đừng chạy nữa, để ta bắn!”

Mười tên Cung Binh rất phấn kích, liên tục bắn tên.

Nói thật, bắn chết con thỏ còn thú vị hơn bắn bù nhìn nhiều, nó kích thích dục vọng giết chóc của con người.

“Các ngươi phải cố gắng luyện tập, vào ngày so tài, nếu các ngươi bắn chết thỏ càng nhiều thì tiền thưởng vào tay cũng càng nhiều, hiểu chưa?” Đổng Hiển Vinh nói to.

“Đã hiểu!”

Mười tên Cung Binh vô cùng phấn chấn.

Bọn họ là 10 trong 300 Cung Binh có kỹ thuật bắn tên giỏi nhất, hơn nữa bọn họ còn có thỏ sống dùng để tập bắn, điều kiện không được tốt lắm.

So với bên kia, Hoàng Đại Thuận và những người khác có xạ thuật kém, cũng không có thỏ sống để luyện tập.

Nói tóm lại, ưu thế tại ta!

“Đổng đại nhân yên tâm, chúng ta nhất định sẽ thắng!” Mười Cung Binh tự tin đầy mình.

Nghe vậy, Đổng Hiển Vinh cười lạnh trong lòng, hắn chưa từng đặt hy vọng lên người 10 Cung Binh này.

Hắn quay đầu, vẫy tay và gọi: “Lão Cao, ông qua đây.”

Cao Đại Hưng hấp tấp chạy, khuôn mặt già nua lộ ra nụ cười tươi như hoa cúc, gật đầu khom lưng, nói: “Gia, ngài có gì cần dặn dò?”

Đổng Hiển Vinh liếc nhìn Phương Tri Hành, dặn dò: “Ông sắp xếp lại “lương tịch” của mười người kia rồi đưa đến chỗ phụ thân ta đi.”

Hộ tịch ở vương triều Đại Chu được chia thành 4 cấp bậc.

Nhất đẳng là ‘quý tịch’ của thế gia đại tộc;

Nhị đẳng là ‘lương tịch’, tức là dân chúng bình thường;

Tam đẳng là ‘nô tịch’, chính là thân phận nô lệ. Ví dụ: loại người bán thân vào đại hộ của người ta làm nô làm tỳ.

Tứ đẳng là ‘tiện tịch’, gồm kỹ nữ, con hát, ăn mày…Với lại, ‘tiện tịch’ là đời này nối đời kia. Hậu thế vẫn sẽ là ‘tiện tịch’, không được làm quan。

Người có tư cách được chọn vào Cung Binh doanh đều là ‘lương tịch’.

Nghe xong, Cao Đại Hưng xoa xoa 2 tay, tỏ vẻ khổ sở: “Gia, ‘lương tịch’ của Cung Binh doanh thuộc về cơ mật, nhỏ…”
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
4 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0