Chương 1101: Quần ẩu (2)
Chương 1101: Quần ẩu (2)Chương 1101: Quần ẩu (2)
Sức mạnh khủng bố như thế quả thực thay trời đổi đất, vượt quá tưởng tượng.
Phương Tri Hành trượt tới dưới phần đáy của người máy khổng lồ, sau đó cao nhấc Tống Táng đao lên. “Tàn Nhật!”
Chỉ một thoáng, màu sắc của Tống Táng đao trở nên càng cháy đen hơn, lưỡi đao bắn ra từng ngọn lửa nhỏ, lượn lờ không tiêu tan.
Vù vù vù ~
Đốm lửa nhỏ đó chợt bành trướng, trải ra trên mặt đất, ở trên bầu trời tùy ý khuếch tán, hình thành một quả cầu lửa khổng lồ.
Mãnh liệt, chói mắt giống như mặt trời “Đây lại là cái gì?”
Đám người Lạc Thiên Y hoảng sợ khó hiểu, một khắc trước bọn họ cảm giác rất lạnh, trong nháy mắt lại là sóng nhiệt tập kích người, đổ mồ hôi đầm đìa.
Chiến trường phía xa bị ánh lửa tràn ngập và bao phủ, không nhìn thấy cái gì.
Người máy khổng lồ cao 2000m hoàn toàn bị một vòng đại nhật bao trùm.
XÌ xì xÌ ~
Vỏ kim loại bên ngoài của người máy khổng lồ bắt đầu hòa tan, hóa thành nham thạch màu đỏ nóng chảy, ào ào chảy ra.
Cho dù lấy vỏ ngoài kim loại kháng nhiệt độ cao, kháng lạnh còn kháng ăn mòn, mức độ cứng rắn càng không thể khinh thường...
Đủ loại ưu điểm, cuối cùng cũng vô dụng!
Dưới sự thiêu đốt của Tàn Nhật, vạn vật hòa tan, mọi thứ hoả táng!
Một lát sau...
Người máy khổng lồ biến mất không thấy, một vùng nham thạch nóng chảy tràn ra, bắn tung toé chung quanh.
Ánh sáng của Tống Táng đao thong thả yếu bớt.
“Ừm, vất vả rồi.” Phương Tri Hành thấy vậy, thu đao vào vỏ, để Tống Táng đao nghỉ ngơi một chút.
Cậu quay đầu, tầm mắt nhìn chăm chú phía xa.
Mười bóng dáng nhanh chóng chạy tới.
“Ồ,võ giả Nhân tộc...”
Đáy mắt Phương Tri Hành sáng ngời, trên mặt hiện lên vẻ chờ mong to lớn.
Rất nhanh, mười bóng dáng đi đến, tám nam hai nữ từng người đánh giá Phương Tri Hành với biểu cảm khác nhau.
Bọn họ vừa rồi luôn quan sát cuộc chiến, chính mắt thấy Phương Tri Hành dựa vào một cây đao phá hủy cụm pháo hạng nặng và người máy khổng lồ.
Hình ảnh đó thật sự nhìn đến bọn họ hất hồn! Nhưng mà thanh đao đó không thể gây sát thương vô hạn, sẽ có lúc năng lượng hao hết.
Năng lượng ở đây chỉ chính là “Năng lượng Sinh Mệnh Kim Chúc mà ngươi có thể kích phát ra”.
Cho dù Sinh Mệnh Kim Chúc có năng lượng là vô cùng vô tận nhưng mức độ kích phát chung quy là có hạn.
Ngươi có thể kích phát ra bao nhiêu, có thể phóng ra bao nhiêu, dùng hết cũng chỉ có thể nghỉ ngơi, phải lần nữa tích lũy năng lượng. Phương Tri Hành không có thanh đao kia, uy hiếp tự nhiên giảm đi.
Vì thế, mười người này có tự tin, vội vàng chạy ra giành công lao. Tâm mắt Phương Tri Hành đảo qua mười người, mở miệng nói: “Các ngươi cũng là Cơ Thể Thành Thánh?”
Một người đầy sát ý đáp: “Không sai, bọn ta giống như ngươi, tất cả đầu là sinh vật carbon.”
Phương Tri Hành nở nụ cười, ngoắc tay nói: “Đến đây đi, để ta mở rộng tầm mắt một chút về võ đạo của đại lục Cơ Thần.”
Mười người cũng không khách sáo, bọn họ chính là phụng mệnh tới giết Phương Tri Hành, hoàn thành nhiệm vụ mới có thể lấy được phần thưởng.
Vì thế, bọn họ rất ăn ý phân ra, tiếp theo đó là toàn thần tăng vọt. Người đầu tiên toàn thân cự tượng hóa, lớn... không đến 1000m.
Người thứ hai cao hơn một chút, miên cưỡng đạt tới 1000m.
Rất nhanh, toàn bộ mười người hoàn thành cự tượng hóa, thân cao khoảng giữa 900m đến 1300m. Phương Tri Hành liếc mắt quét qua, tầm mắt dừng trên người của người thấp nhất, nhíu mày nói: “Ngươi cũng gọi là Pháp Thiên Tượng Địa?” Vẻ mặt người đó cứng đờ, hừ lạnh nói: “Pháp Thiên Tượng Địa cái gì, đại thần thông mà ta tu luyện gọi là “Thân Hóa Thiên Địa”, không hiểu thì đừng nói lung tung.”
Phương Tri Hành cúi đầu nhìn về phía bao cổ tay hỏi.
Bao cổ tay trả lời: “Pháp Thiên Tượng Địa là cực hạn cường hóa nhục thân, dùng ý chí vô thượng bỏ qua mọi thứ, hoàn toàn hóa thân trời đất.
Quá trình này thâm ảo rườm rà, cần ngộ tính cực cao, hơn nữa quá trình cự tượng hóa hung hiểm khó lường, tỈ lệ tử vong cực cao.
Nhưng không phải ngộ tính của mọi người đều cao như vậy, hơn nữa có gan bỏ ra bất cứ giá nào.
Vì thế, một vài người bởi vì suy nghĩ cho bản thân, sáng tạo ra thần thông “Thân Hóa Thiên Địa' này, thuộc bản cắt xén của Pháp Thiên Tượng Địa.”
Sau khi nghe xong, Phương Tri Hành nhất thời cạn lời, lạnh nhạt nói: “Cái như giống như ngươi, làm sao dám đứng ở trước mặt ta?” “Ngươi muốn chết!” Người lùn đó không nhịn được, thẹn quá thành giận, nhấc chân đá tới. Nhưng bỗng nhiên, một luồng sức mạnh khủng bố xung kích lên bàn chân của hắn.
XÌ xì ~
Bàn chân nháy mắt nổ tung, máu thịt bắn tung toé.
Một bóng dáng khổng lồ từ từ dâng lên, đứng thẳng trong trời đất, thân cao hơn 1800m.
Phương Tri Hành thi triển ra Pháp Thiên Tượng Địa, thân hình to lớn đụng mây, khí tức bàng bạc nhấc lên một trận gió mạnh, thổi mười người kia lắc lư không ngừng, liên tục lui về phía sau. “A, chân của ta...”
Chỉ có người lùn 900m hét thảm một tiếng, ôm chân bị gãy thất tha thất thểu.