Chương 1132: Nghịch Vương
Chương 1132: Nghịch VươngChương 1132: Nghịch Vương
Cá nhỏ bay trên không, nó liên tục vung đuôi đạp lên dòng nước ngược, lên lên xuống xuống.
Cuối cùng!
Cá nhỏ đến bên dưới Thương Hải thần quân, đột nhiên lao đầu vào bàn tay khổng lồ đang khuấy động biển cả.
Hình ảnh đó, không khỏi khiến người ta nghĩ đến chuyện kiến càng lay cây, lấy trứng chọi đá.
Bùm!
Cá nhỏ đâm vào bàn tay khổng lồ, lướt qua trong nháy mắt.
Bàn tay khổng lồ chợt dừng lại. Biển cả theo đó trở nên yên tĩnh. “Chuyện gì vậy?” Nhất thời tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt, bọn họ nhìn lẫn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chỉ thấy, Thương Hải thần quân cúi đầu, nhìn xuống bàn tay khổng lồ của mình.
Một vết thương xuất hiện trên mu bàn tay khổng lồ.
Đó là vết cắn!
Bị cá nhỏ cắn mất một mảng da nhỏ!
Hình như Thương Hải thần quân sững sờ, nhìn chằm chằm Phương Tri Hành, khóe miệng khẽ động rồi nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Ngay sau đói Rào rào rào~
Đột nhiên biển cả sôi sục, rung chuyển dữ dội, những cơn sóng lớn kinh hoàng nổi lên.
Vô số xoáy nước xuất hiện, điên cuồng khuấy động biển cả, một vùng hôn loạn.
Mọi người kinh hãi biến sắc, bị sóng biển hỗn loạn cuốn trôi, nuốt chứng, thiên địa quay cuồng, rung chuyển dữ dội giống như rơi vào ma vực.
Thân hình khổng lồ của Thương Hải thần quân dần trở nên mờ ảo, tan biến như mây khói.
Mọi người lập tức thấy trước mắt tối sầm!
Trên quảng trường hình tròn, một nhóm tu sĩ đột nhiên tỉnh dậy, người nào người nấy đều thở hổn hển, mồ hôi lạnh chảy như mưa, mặt không còn chút máu.
Có người ngất xỉu luôn, có người buồn nôn nôn khan, có người suýt nữa thì nôn cả mật xanh mật vàng... Rắc~
Đột nhiên, một âm thanh nứt vỡ vang lên, âm thanh chui vào tai mỗi người.
Mọi người vô thức ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy tượng thần của Thương Hải thần quân, vị trí mi tâm!
Vậy mà lại nứt ra rồi!
Đó là một vết cắt, từ trái sang phải, giống như một nếp nhăn trên trán. Vất cắt vô cùng nhỏ, còn mảnh hơn cả sợi tóc.
Nếu không phải vết cắt này xuyên từ giữa hai lông mày đến sau gáy, xuyên qua toàn bộ đầu thì khó có thể phát hiện bằng mắt thường. “Tượng thần hỏng rồi à?!”
Các đệ tử của Thương Hải môn đầu hoảng sợ tột độ, không thể tin được.
Phải biết rằng, tượng thần này không phải đứng đây một hai ngày, khai sơn tổ sư tự tay tạc nó, có tuổi đời lâu như Thương Hải môn.
Mỗi ngày tượng thần được tắm trong tỉnh hoa của thiên địa, sống động như thật, thoạt nhìn thậm chí không khác gì với thân xác phàm trần.
Nhiều năm trước, có người trong môn phái phản bội, từng cố gắng phá hủy tượng thần.
Một kiếm chém xuống, tượng thần không hề hấn gì.
Ngược lại, kẻ phản bội đó bị sức mạnh bộc phát từ tượng thần đánh ngất.
Có thể thấy, tượng thần không phải vật phàm, kiên cường không thể phá hủy, không thể lay chuyển. Nhưng tại sao tượng thần lại vỡ vào ngày hôm nay?
Lúc này, mọi người vẫn chưa liên hệ chuyện này với Phương Tri Hành. Không ai tin rằng con cá nhỏ đó có thể làm được điều này.
Chỉ có đồng tử Lạc Văn Xuyên co rút lại, hắn lập tức quay đầu nhìn Phương Tri Hành, vẻ mặt chấn động không thể diễn tả bằng lời.
Phương Tri Hành khoanh chân ngồi, bất động như núi.
[Đã hoàn thành điều kiện để đạt tới Thương Hải Thăng Long Quyết tiền cấp 7 viên mãn, có thăng cấp không?]
“Thăng cấp!”
Đột nhiên, một lượng lớn ký ức và cảm ngộ tu luyện tràn vào tâm trí Phương Tri Hành.
Tinh hoa của thiên địa xung quanh trở nên náo động, điên cuồng tràn vào cơ thể cậu, trải qua chu kỳ tuần hoàn, nhanh chóng được tinh luyện và hấp thụ.
Từng tia năng lượng kỳ lạ đó xuyên vào các huyệt, hòa vào trong máu thịt trở thành một phần của cơ thể. Tứ chi trăm xương phấn chấn run rẩy, cảm giác tuyệt vời khó có thể diễn tả bằng lời.
Thương Hải Vô Nhai, Thăng Long Chưởng Thiên!
[Thức tỉnh đao pháp: Nghịch-Thất Thăng Long]
[Hiệu quả đặc biệt: Chiếm đoạt tỉnh hoa thiên địa, quấy nhiều địch nhân dân động sức mạnh thiên địa. Địch yếu ta mạnh, nghiền nát đồng cấp.] “Sảng khoái!”
Phương Tri Hành chậm rãi mở mắt, khóe miệng nở một nụ cười rạng rỡ. Lần nghịch thiên này, tuy rủi ro lớn nhưng lợi ích cũng vô cùng bất ngờ. Đúng như câu nói: Thuận giả xương, nghịch giả vong!
Người thuận theo thần linh, võ đạo hanh thông, tiền đồ vô lượng!
Tội nhân phản bội thần linh, tất bị phản phệ, cửu tử nhất sinh!
Đây là thiết luật!
Nhưng, còn một câu nữa: Thuận giả nô, nghịch giả vương!
Phương Tri Hành không cam lòng làm nô, thề sẽ khiêu chiến thần linh cao cao tại thượng, kéo bọn chúng xuống khỏi vương tọa.
Luân phiên làm hoàng đế, năm tới đến nhà ta.
“Ai làm vậy?” Đột nhiên, một tiếng gầm giận dữ ập tới, trấn áp cả quảng trường. Chúng đệ tử kinh hãi, quỳ rạp xuống đất rồi hét lớn: “Bái kiến Truyền công trưởng lão.”
Vị Truyền công trưởng lão này là một lão đạo râu dài tên Hàn Học Mãnh.
Ông vừa nghe động tĩnh, lập tức chạy đến, vừa nhìn thấy vết nứt trên mi tâm tượng thần, sóng to gió lớn nổi lên trong lòng, phẫn nộ không thôi!
Tượng thần này chính là trụ cột tinh thần của Thương Hải môn, đại diện cho tôn nghiêm của môn phái.