Chương 1136: Đánh cướp (2)
Chương 1136: Đánh cướp (2)Chương 1136: Đánh cướp (2)
“Đúng vậy!”
Từ Xảo Hà vô cùng hưng phấn, bà cười khúc khích: “Nhớ kỹ, động tác nhất định phải nhanh, cướp xong thì chạy ngay, càng nhanh càng tốt.” Cố Hiền Lượng đuổi theo, bổ sung: “Ngươi đã chú ý rồi chứ, thế giới tầng 5 không có tỉnh hoa thiên địa, chúng ta đến đây chỉ có thể dựa vào sức mạnh của bản thân để chiến đấu, điều này rất bất lợi đối với chúng ta, cho nên, ngàn vạn lần đừng ham chiến!”
Phương Tri Hành luôn miệng đồng ý.
Trong lúc nói chuyện, ba người xông ra khỏi vùng đồi núi, không để ý đến những ngôi làng và thị trấn đó, bước chân không ngừng chạy về phía trước. Phương Tri Hành ngẩng đầu lên, cậu lập tức nhìn thấy một tòa thành khổng lồ nguy nga sừng sững ở phía xa.
Điều kỳ diệu chính là bề mặt của thành khổng lồ được bao phủ bởi một lớp băng dày.
Thoạt nhìn, thành khổng lồ giống như được chạm khắc hoàn toàn bằng băng, trong suốt, tỏa ánh sáng ngọc, đẹp mê hồn.
Trong thành có rất nhiều cư dân, số lượng không dưới một trăm vạn, đa số là sinh mệnh cơ giới, chỉ có số ít người carbon và người cải tạo.
Dù sao chỗ này trời đất lạnh giá, không ai muốn ở lại nơi quỷ quái này.
Ba người dừng lại nhìn thành điêu khắc băng khổng lồ đằng xa.
Cố Hiền Lượng tấm tắc nói: “Phương khách khanh, ngươi có thể không tưởng tượng được đâu, thực ra tòa thành này đang sống, nó chính là sau khi 'Băng Sương Cự Ma' biến hóa thì ngụy trang ra đấy.”
Bằng sương... Cơ Thần... Phương Tri Hành lập tức nhận ra mình đang ở vị trí nào trên lục địa Cơ Thần.
Lục địa Cơ Thần rộng lớn vô biên, khí hậu đa dạng, trong đó có vài nơi đặc biệt lạnh giá, ví dụ như cao nguyên băng tuyết phía bắc, núi lạnh phía tây bắc, đèo U Tuyền...
Từ địa hình nơi đây phán đoán, rất có thể là băng nguyên phía bắc.
Tuy nhiên, nơi này không phải cách thành Hải Vương nằm ở ven biển rất xa. Bởi vì thành Hải Vương nằm ngay ven biển phía bắc.
Khoảng cách giữa hai nơi, khoảng chừng một tháng rưỡi đường đi. Nhưng với tốc độ của Phương Tri Hành thì cậu chắc có thể đến thành Hải Vương trong vài ngày.
“Không khí có độc, chúng ta không thể ở đây lâu, ra tay thôi!”
Từ Xảo Hà đến dưới thành điêu khắc băng khổng lồ, không chút do dự, rút kiếm ra khỏi vỏ rồi xông thẳng tới.
Bà nhảy lên cao, chân đạp hư không, sau đó hướng về phía khoảng không trên tường thành, một kiếm chém xuống! Âm ầm~
Bất ngờ, một lớp phòng hộ khổng lồ xuất hiện, gợn sóng lấp lánh, rung động dữ dội.
Nơi bị Từ Xảo Hà chém trúng, một lỗ lớn lập tức bị vỡ ra.
Lớp phòng hộ xuất hiện lỗ hổng, nhưng chưa kịp để Từ Xảo Hà xông vào thì tiếng còi báo động trong thành vang lên.
Ong ong~
Cùng với tiếng vo ve chói tai.
Âm ầm, một chùm tia năng lượng màu trắng bắn ra từ một nơi nào đó trong thành, vừa khéo đánh về phía Từ Xảo Hà.
“Ô, lần này phản ứng nhanh như vậy!”
Từ Xảo Hà hơi ngạc nhiên, vội vàng lộn người nhảy ra sau, leo lên chỗ cao hơn.
Hình như đây không phải lần đầu tiên bà tấn công thành điêu khắc băng khổng lồ này, cho nên bà khá hiểu biết về hệ thống công phòng của nó.
Chùm tia màu trắng sượt qua người Từ Xảo Hà, bắn hụt rồi.
Từ Xảo Hà dừng lại, sắc mặt hơi thay đổi.
Chỉ thấy góc áo của bà bị phủ một lớp băng giá, lạnh lẽo bức người. “Phương khách khanh, cẩn thận chút nhé, đó là tia hàn băng.”
Cố Hiền Lượng hét lên, sau đó ông lao ra, bay lên giữa không trung, đứng ngược gió.
“Thăng Long!”
Cố Hiền Lượng hét lớn một tiếng, giơ cao trường kiếm, sức mạnh toàn thân điên cuồng tuôn ra, ngưng tụ thành một biển cả xung quanh.
Gió nổi mây phun, tuyết lạnh tan chảy, biển cả cuồn cuộn!
Biển cả đó chấn động dữ dội, hóa thành một dòng lũ kiếm khí, cuồn cuộn tràn về phía lỗ hổng đó.
Gần như đồng thời, tiếng vo ve lại vang lên trong thành, hai chùm tia màu trắng từ hai hướng trái phải âm ầm bắn tới.
Một đòn tấn công chéo, va vào dòng lũ kiếm khí. Rắc rắc rắc~
Tiếng đóng băng vang lên trong thế giới.
Dòng lũ kiếm khí bị đóng băng thành tượng băng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, gió lạnh thổi qua, vỡ vụn rơi xuống. Nhưng nhát kiếm của Cố Hiền Lượng cũng không phải là vô ích, lỗ hổng trên lớp phòng hộ lại mở rộng thêm một vòng.
Phương Tri Hành nắm bắt cơ hội, thân hình lóe lên, hóa thành một đạo cầu vồng xuyên qua lỗ hổng. Cậu cầm Tống Táng đao, không chút do dự mà chém một đao vào tường thành.
Xoetl Ánh đao lóe lên, tường thành lập tức nứt ra, ầm ầm sụp đổ một góc. Một lượng lớn chất lỏng màu bạc bắn ra.
“Tốt!”
Từ Xảo Hà và Cố Hiền Lượng thấy cảnh này, lập tức phấn chấn.
Bọn họ tranh nhau lao xuống, mỗi người lấy ra một chiếc hồ lô, chứa đầy chất lỏng màu bạc.
“Gào~”
Ngay sau đó, một tiếng gầm không phải của nhân loại vang lên từ sâu trong thành điêu khắc băng khổng lồ, toàn thành theo đó xảy ra biến đổi lớn. Lớp băng bao phủ trên bề mặt thành khổng lồ, rắc rắc vỡ ra, các tòa nhà trong thành di chuyển, nhanh chóng thay đổi hình dạng.