Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 1184 - Chương 1185: Đỉnh Phong

Chương 1185: Đỉnh phong Chương 1185: Đỉnh phongChương 1185: Đỉnh phong

Đột nhiên một tiếng “chậc” vang lên! Ông lão áo tím ngã trên mặt đất đột nhiên giật mình, cứ như là người chết chìm bò lên bờ, tham lam hít thở.

Ông ta quay đầu nhìn quanh, tầm mắt nhìn về phía Phương Tri Hành, đồng tử co rút mạnh.

Ông ta cảm nhận được uy áp của cấp bậc Võ Vương từ trên người của Phương Tri Hành.

Vì vậy, ông lão áo tím không ngừng bò dậy, sửa sang lại y quan, trịnh trọng chắp tay nói: “Đa tạ đạo hữu ra tay chém giết tà vật, ơn cứu mạng, Đàm mỗ suốt đời khó quên.” Phương Tri Hành quay đầu sang, cười bình tĩnh, đáp lại: “Tiện tay mà thôi, không đáng nhắc đến.” Ông lão áo tím không khỏi dò hỏi: “Xin hỏi tôn giá là thần thánh phương nào?”

Phương Tri Hành trả lời: “Tại hạ là khách khanh Phương Tri Hành của Thương Hải môn.”

Ông lão áo tím lập tức nghiêm nghị, bắt đầu kính nể.

Thương Hải môn là một trong lục đại môn phái của Đại Kiệt Châu, cao thủ nhiều như mây, xa rời thế giới. Mà Đàm gia ông ta chỉ là địa đầu xà của thành Sơn Liên, chỉ có một Võ Tông sơ kỳ là ông ta tọa trấn, miễn cưỡng được xem là thế lực tam lưu trong giới tu hành.

Cho nên không nói đến thực lực Phương Tri Hành thâm sâu khó lường, chỉ nói đến thân phận khách khanh Thương Hải môn tôn quý của người ta đã khiến ông ta không dám khinh thường.

Ông ta vừa muốn mở miệng mời Phương Tri Hành ở lại làm khách thì Phương Tri Hành đã xua tay ngắt lời: “Phương mỗ chỉ là vừa hay đi ngang qua, còn có chuyện quan trọng, không ở lại lâu được, ngày sau có duyên gặp lại.”

Lời muốn nói của ông lão áo tím nghẹn ở cổ họng, suy nghĩ một lúc, đột nhiên hét lớn: “Đạo hữu khoan đã.”

Phương Tri Hành cau mày lại, cậu không thích người được một tấc lại muốn tiến một thước, thản nhiên nói: “Ông còn có chuyện gì?”

Ông lão áo tím vội vàng nói: “Đại ơn cứu mạng không thể không báo, làm phiền đạo hữu chờ chốc lát.” Ông ta dứt lời thì xoay người bước đi nhanh.

Phương Tri Hành nhìn theo thì thấy ông lão áo tím tiến vào một căn phòng, mở cánh cửa bí mật ra rồi chui vào.

Không bao lâu sau, ông ta vòng trở lại, trong tay có thêm một chiếc khăn gấm màu vàng nhạt.

Ông lão áo tím nghiêm túc nói: “Với thực lực và địa vị của đạo hữu, chắc hẳn bảo vật thông thường không có tư cách lọt vào mắt ngài, nhưng bí bảo trong tay Đàm mỗ thì ngài nhất định sẽ cảm thấy hứng thú.” Phương Tri Hành kinh ngạc, nhận lấy rồi nhìn kỹ.

Trên khăn gấp màu vàng nhạt tỏa ra ánh sáng lung linh, thỉnh thoảng còn hiện ra chữ, có lẽ là ký hiệu thần bí.

Chữ và ký hiệu đột nhiên thoáng hiện, lại đột nhiên biến mất, giống như sao băng xet qua bầu trời đêm, vô cùng thần kỳ.

Một lát sau, Phương Tri Hành cuối cùng nhìn ra được chút môn đạo, xác nhận trên khăn gấm màu vàng nhạt khăn có lẽ ghi chép lại một bộ Võ công.

<V;ô Lượng Ma Chưởng> Phương Tri Hành ngẩng đầu lên, tò mò nói: “Ông lấy món bí bảo này từ đầu ra vậy?”

Ông lão áo tím trả lời: “Khoảng 40 năm trước, có mấy người bạn cũ phát hiện một tiên cung bí ẩn dưới cơ duyên trùng hợp, sau đó mời Đàm mỗ cùng nhau đi vào thăm dò. Hây, chỉ có thể hận thực lực của bọn ta không đủ, vừa tiến vào tiên cung không lâu thì gặp phải nguy hiểm, liên tiếp hao tổn ba đồng bọn, đành phải rút đi.

Chỉ là Đàm mỗ vô cùng may mắn, trong lúc vô tình đã nhặt được chiếc khăn gấm này.”

Phương Tri Hành nghe xong thì hơi ngây ra.

“Tiên cung?”

Cậu không nhịn được mà dò hỏi: “Tiên cung đấy ở nơi nào?”

Ông lão áo tím buông lỏng tay nói: “Lối vào của tiên cung biến ảo chập chờn, không có chút quy luật nào cả, lần đấy bọn ta cũng là trùng hợp bắt gặp, sau đó thì không tìm thấy nữa.”

Phương Tri Hành hơi im lặng, cậu cầm khăn gấm hỏi: “Ông đã luyện công pháp tuyệt thế được ghi chép lại ở bên trên chữa?”

Ông lão áo tím cười khổ, thở dài nói: “Đàm mỗ rất muốn tu luyện, chỉ tiếc bộ ma công này yêu cầu người tu luyện có tâm Bá Vương, có can đảm hành sự nghịch thiên, duy ngã độc tôn, ta mặc kệ hắn là ai, hoàn toàn không phù hợp với tính nết bình thản xử sự của Đàm mỗ.”

Phương Tri Hành hiểu rõ, cậu nhận lấy khăn gấm, bay lên trời.

Cậu trở về Ngũ Thải Tường Vân, cưỡi mây hóa thành một luồng sáng đỏ chạy nhanh, càng đi càng xa.

Bất giác, một ngọn núi lớn nguy nga cao vút trong mây đập vào mí mắt. “Đến Thương Hải môn rồi!” Phương Tri Hành mỉm cười, chợt hạ xuống, đồng thời phóng ra một tia uy áp.

Chỉ một thoáng, đám cao thủ của Thương Hải môn có cảm ứng.

Có người đứng dậy ra ngoài, có người thăm dò nhìn quanh, lại có người thờ ơ.

“Người đến là Phương khách khanh?”

Một tiếng thét kinh hãi, hai bóng người.

Từ Xảo Hà và Cố Hiền Lượng phi thân ra ngoài, tập trung nhìn thì không khỏi vui mừng. Trước đây hai người họ dẫn theo Phương Tri Hành đến tầng thứ năm đánh cướp, kết quả để lạc mất Phương Tri Hành.

Sau khi hai phu thê trở về tông môn thì cảm thấy rất xấu hổ, liên tục tự trách.
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0