Chương 1191: Bạn cũ (3)
Chương 1191: Bạn cũ (3)Chương 1191: Bạn cũ (3)
Răng rắc ~
Dưới đòn tấn công dữ dội của vô số chưởng ảnh, vết rách mặt ngoài của Kim Cang Chưởng nhanh chóng lan rộng.
Cuối cùng!
Rầm!
Kim Cang Chưởng hoàn toàn vỡ vụnl
Y bào của Phá Giới tung bay, cả người bay ngược ra ngoài.
“Sư bát”
Phá Không kinh hãi muốn chết, ôm Phá Giới cùng nhau rút về, ở trên tầng mây kéo ra một khe rãnh khổng lồ.
Từ trên mặt đất nhìn lại, không trung giống như nứt ra một lỗ thủng thật dài.
Hai người ổn định thân thể.
“Ồ, đây là chưởng pháp gì?”
Phá Giới ngẩng đầu, lắc tay phải run lên, đầy vẻ kinh ngạc.
Phá Không cũng chưa từng thấy chưởng pháp này, vô cùng mênh mông, mạnh mẽ mà bá đạo, tràn ngập cảm xúc bễ nghề thiên hạ vô địch trên đời của cường giả Võ Thánh.
Nhưng tu vi mà hắc y nhân lộ ra rõ ràng là cảnh giới Võ Vương, chưa đạt tới cảnh giới tối cao hoà thành một thể với trời đất của Võ Thánh. Võ Vương chỉ có thể trấn áp một phương, mà Võ Thánh chính là cả trời đất. Phá Giới không khỏi lộ ra biểu cảm nghiêm túc, tặc lưỡi nói: “Thế giới này rốt cuộc làm sao vậy, sao đột nhiên nhảy ra một thích khách khó giải quyết như thế?”
Hắc y nhân nhàn nhạt nói: “Nghe giọng điệu của ông, giống như ông đang trò chơi nhân gian, đối với thế giới này thoải mái nắm trong tay, không gì không biết, không có bất kỳ ai có thể khiến ông cảm thấy bất ngờ đúng không?”
“Chậc ~”
Phá Giới hít ngược một luồng khí lạnh, nhíu chặt mày, thốt lên: “Chúng ta quen nhau đúng không?” “Ha, ông cảm thấy chúng ta quen nhau à?” Hắc y nhân cao sâu khó lường hỏi lại. Phá Giới rơi vào trầm mặc, biểu cảm trên mặt biến đổi không ngừng. Phá Không thấy thế giật mình, kinh ngạc hô: “Sư bá, ta cảm thấy thích khách này không phải nhắm tới ta, ngược lại giống như tìm ngài trả thù.”
Phá Giới thở hắt ra, đột nhiên nhếch môi, cười ha ha nói: “Thú vị, rất thú vịt”
Nói xong, ông ta ném ống tay áo rách nát, trong ánh mắt chợt xuất hiện một tia phấn khởi điên cuồng, ngoắc tay nói: “Nào nào nào, ta thật sự muốn xem thử làm sao ngươi giết tai”
Hắc y nhân vận sức chờ phát động, không có bất kỳ do dự, lập tức một chưởng đánh ra.
“Ma Ái Chúng Sinh!”
Hư không chấn động, chưởng ảnh đầy trời lộ ra giống như mưa bão, ma diễm cuồn cuộn, rung động bát hoang.
“Chưởng pháp rất hay!”
Phá Giới vui mừng không sợ, xung quanh thần phát ra ánh sáng vô tận, bày ra hai màu trắng đen.
Ánh sáng đen ngưng tụ phía trên hai chân, còn ánh sáng trắng thì ở phía trên quyền phong.
Một quyền một cước liên tiếp đánh raI
“Thưởng Thiện!” “Phạt Ác!”
Quyền là Thưởng Thiện Quyền, chân là Phạt Ác Thối
Quyền ảnh màu trắng cuốn theo thối ảnh màu đen giống như một bức tranh sơn thuỷ cuồn cuộn, quyền to như dãy núi, chân dài như Trường Giang và Hoàng Hà đổ về biển không quay về nữa.
Phá Không Phật Tử thấy cảnh tượng này không khỏi ngừng thở, chấn động thật sâu.
Ông biết <Th;ưởng Thiện Phạt Ác Công> là tuyệt học dưới đáy hòm của Phá Giới sư bá, không gặp phải cường địch sinh tử sẽ không dễ dàng thi triển ra.
“Không ngờ thích khách này gây cho Phá Giới sư bá cảm giác áp bách to lớn như thế, lại khiến ngài ấy bắt đầu liều mạng...”
Tâm thần Phá Không lay động, vô cùng cảm khái.
Sau khoảnh khắc, quyền cước trắng đen nghênh đón ma chưởng cuồn cuộn, hình ảnh đó giống như thiên quân vạn mã xung phong lên, chém giết lân nhau, đánh cho trời đất tối đen, máu chảy thành sông.
Âm ầm ầm ~
Ánh sáng hỗn loạn chói mắt bắn ra bốn phương tám hướng, tiếng nổ vang rung trời chuyển, Phá Không không thể không nhắm mắt, bịt lỗ tai.
Không biết qua bao lâu, ông ngẩng đầu nhìn, chỉ nhìn thấy Phá Giới và hắc y nhân vẫn cách xa nhau trăm mét, giằng co trên không. Thắng bại chưa phân!
Nhưng Phá Không nhìn kỹ nhất thời phát hiện, Phá Giới rơi xuống, hai tay bị tay áo che khuất, đang không thể kiềm chế run nhè nhẹ.
Biểu cảm Phá Không nháy mắt cứng đờ, trong lòng nhấc lên sóng to gió lớn.
Đúng là Phá Giới thua nửa bậc rồi! Phải biết rằng, Phá Giới dựa vào một chiêu “Thưởng Thiện Phạt Ác” này đánh bại rất nhiều vị Võ Vương, uy lực lớn mạnh không thể so sánh, xác lập ông ta là cao tăng hàng đầu địa vị cao quý trong chốn võ lâm. Nào ngờ...
“Hay!” Phá Giới gật đầu, cười nói: “Trong cùng cấp, cho tới bây giờ không ai có thể ngăn cản Thưởng Thiện Phạt Ác của ta, ngươi là người đầu tiên!” Hắc y nhân bình tĩnh nói: “Bây giờ ông còn có thể đứng, ta cũng rất bất ngờ.”
Sắc mặt Phá Giới trở nên u ám, trong lòng vang lên cảnh báo, cảm nhận được một luồng cảm giác nguy cơ trước nay chưa có.
Hắc y nhân bao hàm sát ý đối với gã, sát ý lạnh như hàn băng, vô cùng nồng đậm.
“Là thù hận à, không giống lắm...” Phá Giới liếm đầu lưỡi, nhấm nuốt mùi vị của luồng sát ý này, giống như rỉ sắt, ha hả cười lạnh nói: “Đã lâu không gặp kích thích như vậy.” Ông ta vươn tay ra.
Phá Không lập tức ngầm hiểu, ném Cửu Hoàn Tích trượng đang vác qua.
Phá Giới bắt được, nắm trong tay, chín cái vòng leng keng rung động, uy thế cả người nhanh chóng kéo lên.