Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Chương 1205 - Chương 1206: Tà Khí (3)

Chương 1206: Tà khí (3) Chương 1206: Tà khí (3)Chương 1206: Tà khí (3)

“Khặc khặc!”

Bạch cốt tinh kêu thảm một tiếng, ngã lăn xuống đất, toàn thân bị lửa lớn bao vây, nhanh chóng bị thiêu đốt thành một bó đuốc.

Nháy mắt giết chết!

Người tóc bạc mặt trẻ có chút đắc ý, ngẩng đầu nhìn lại.

Vừa nhìn là thôi rồi, vẻ mặt của hắn cứng ngắc.

Phóng mắt nhìn lại, Tốn Khu không có bất kỳ kiến trúc nòa, nơi đây là một vườn hoa.

Ngay trong vườn hoa, từng đám bóng trắng lắc lư khắp nơi, nhiều như rừng rậm, số lượng không biết tận bao nhiâu.

Ngoại trừ bóng trắng ra còn có một số tiên nga và hành quan trộn lẫn ở trong đó.

Đây cũng là hai uy hiếp lớn của tiên cung.

Một là tà vật, hai là nguy hiểm tồn tại trong tiên cung.

Đường sư thúc nhếch mép lên, trầm giọng nói: “Động thủ đi, giết cho ta!” Ông ta nâng kiếm giết về phía trước, ba người Bốc Diễm Nga không chậm trê chút nào đi theo. Trong lúc nhất thời, biển lửa ngập trời trùng trùng điệp điệp, cuốn đi khắp vườn hoa.

Phương Tri Hành thấy vậy, nhanh chóng mở Tam Nhãn nơi mi tâm ra quét một cái.

Một cái đình thu hút sự chú ý của cậu!

Ở vị trí trung tâm của vườn hoa có một cái đình tám góc.

Trong đình đặt mấy thứ như bàn đá, ghế đá.

Ngay bên cạnh cái bàn đá, một bóng hình xinh đẹp ngồi đấy. Phương Tri Hành đóng Tam Nhãn, vung mạnh Tam Tiên Lưỡng Nhận đao, trên chân lóe lên kim quang đánh về phía đình tám góc.

Không bao lâu sau, Đường sư thúc quay đầu nhìn lại, hai mắt không khỏi khẽ híp.

Phương Tri Hành một thân một mình, lấy tốc độ cực nhanh xê dịch như tia chớp, chém giết một đám tà vật như vào chỗ không người. “Haizz, đôi giày vàng kial”

Đường sư thúc đố ky, càng xem càng đỏ mắt.

Ba người Bốc Diễm Nga cũng không dám phân tâm, dốc hết sức lực giết địch, không chú ý tới tình huống bên phía Phương Tri Hành.

Thời gian trôi qua từng giờ...

Rốt cuộc!

Phương Tri Hành đi đến bên ngoài đình tám góc. Cậu ngẩng đầu nhìn lại, bóng hình xinh đẹp kia hơi cúi đầu, mặc bộ váy trắng, đầu tóc bạc trắng, da thịt trắng như tuyết. Dung mạo của nữ nhân đẹp cực kỳ, ngũ quan tỉnh xảo, tươi đẹp vô song, giống như một ly rượu ngon thấm vào lòng người, khiến người khác khuynh đảo.

Nhưng quỷ dị là cô ta chỉ có da, không có huyết nhục.

Xuyên qua lớp da trắng như tuyết, có thể thấy rõ ràng trong cơ thể cô ta chỉ còn khung xương.

“Hồng nhan khô lâu?”

Ánh mắt Phương Tri Hành chớp nháy, đột nhiên chú ý tới bên tay phải của nữ nhân bị thiếu mất ngón trỏ.

Giờ khắc này, cậu đột nhiên nghĩ đến cái gì, móc một tấm vải ra khỏi ngực và mở nó ra.

Một ngón tay đứt đập vào mắt, thình lình là ngón trỏ phải.

Ngay thời khắc này, ngón tay đứt kia khẽ run lên, bay ra ngoài không chút dấu hiệu nào.

Vụtl

Ngón tay đứt bay về phía tay phải của nữ nhân, hợp lại vào nhau, hoàn mỹ không tì vết!

Này vẫn chưa xong, huyết nhục trong ngón tay đứt bắt đầu nhanh chóng sinh trưởng, lan tràn.

Huyết nhục mới sinh ra bao trùm lên bộ xương của nữ nhân, điên cuồng sinh sôi, làm đầy túi da tuyệt đẹp ấy.

Chưa đến một hô hấp, nữ nhân không còn là hồng nhan khô lâu nữa mà là một sinh mạng tươi sống tràn ngập máu thịt.

Lông mi của cô ta chớp chớp, chậm rãi mở mắt ra, ngẩng đầu lên. Ánh mắt đầu tiên rơi lên người Phương Tri Hành.

Ánh mắt của Phương Tri Hành chạm với ánh mắt của cô ta ở giữa không trung.

Hai người nhìn nhau.

Sau một lúc lâu, nữ nhân mở miệng nói: “Là ngươi đánh thức ta à?” Phương Tri Hành hít sâu một hơi, đáp: “Ta chỉ trùng hợp tìm được ngón tay đứt của cô thôi, không hơn.”

Nữ nhân ngắm nhìn bốn phía, mặt không hề thay đổi, chỉ yếu ớt than thở: “Chu Viên chung quy không thể may mắn tránh khỏi tại nạn.” Phương Tri Hành bèn vội vàng hỏi: “Rốt cuộc nơi này đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Nữ nhân hơi im lặng, không có ý muốn trả lời, chỉ chậm rãi nói: “Ngươi đánh thức ta, nhân quả báo ứng, ta sẽ đưa ngươi một hồi cơ duyên đi.”

Cô đưa tay sờ bên hông, lấy một khối lệnh bài và ném qua.

Nhưng theo động tác của cô, đám bạch cốt tinh xung quanh dường như bị kích thích mạnh, chen chúc lao đến đánh về phía cô ta.

Phập ~

Đám bạch cốt tinh nhào lên người nữ nhân, cắn xé huyết nhục của cô ta, miệng há thật to ăn ngấu nghiến. Phương Tri Hành nhận lệnh bài, mắt mở trừng trừng nhìn nữ nhân bị ăn không còn một mảnh, đến cả bột phấn cũng không còn sót lại.

Từ đầu đến cuối, cô ta đều chẳng phản kháng chút nào...

Nữ nhân cứ như vậy thi cốt không còn, chết thảm trước mặt Phương Tri Hành.

Không, không thể nói là chết thảm. Bởi vì quá trình chết thảm nhất định là vô cùng dữ dội, tràn đầy không cam tâm, tuyệt vọng và giãy giụa điên cuồng.

Nhưng dường như nữ nhân này đã thản nhiên chấp nhận số phận của mình.

“Ừm, ta vốn tưởng rằng ngươi chết đi rồi sống lại, không ngờ ngươi chỉ là hồi quang phản chiếu.” Phương Tri Hành khẽ thở dài.

Sau đó, cậu cần thận nhìn lệnh bài trong tay, mặt trước có một chữ “Chu”, mặt sau không có gì.

Ngoài ra, nhất thời không nhìn ra có gì đặc biệt.
Bình Luận (1)
Comment
Đại Lãn 6
Đại Lãn
Reader
3 Tháng Trước
Ai có thể giải thích cho t ngoan nhân là cái chi ko?
Trả lời
| 0