Chương 1228: Lưu đày (3)
Chương 1228: Lưu đày (3)Chương 1228: Lưu đày (3)
Cả bốn người Ly Dương lão tổ cũng bị chấn động dữ dội, bọn họ cảm thấy rất bất ngờ với kết quả này. Phương Tri Hành quá lợi hại, không nghi ngờ gì chính là thực lực Võ Thánh đỉnh phong, thần công tu hành cũng có phẩm cấp cực cao. Một địch bốn, dư sức có thừa!
“Ta không tin!”
Ly Dương lão tổ bị kích thích mạnh giống như phát điên, đột nhiên bộc phát ra ngọn lửa ngút trời.
Đó là Ly Dương Tử Hỏal
Tuyệt học thành danh của Ly Dương lão tối
Ngọn lửa này khủng bố vô song, chí cương chí dương, nóng bỏng vô cực, thiêu trời diệt đất! Ngay sau đó, Ly Dương lão tổ không lùi mà tiến tới, bước một bước về phía trước, khí thế bá đạo tăng lên từng bậc, không thể ngăn cản.
Một bước đi đến tầng bốn, lại một bước đến tầng ba.
Có Ly Dương lão tổ mở đường, áp lực của Kiếm Thánh bạch y chợt giảm xuống, theo sau ông ta một bước bước ra, trở lại tầng bốn. Phương Tri Hành thấy vậy, bình tĩnh ung dung, chế nhạo nói: “Bộ dạng giãy giụa của các ngươi khiến ta rất vui vẻ.”
Vừa nói, cậu giơ cao Tam Tiêm Lưỡng Nhận đao chém về phía Ly Dương lão tổ.
“Côn Chi Thánh Giả!” Một đao chém xuống, giống như có thần trợ, không lệch không nghiêng chém vào 3 tấc phía sau cổ bên trái của Ly Dương lão tổ.
Phập ~
Máu tươi bắn lên không trung giống như núi lửa phun trào!
Đầu gối Ly Dương lão tổ khuyu xuống, gân xanh trên mặt nổi lên, biểu tình vặn vẹo dữ tợn.
Ở cổ, lưỡi đao cắt vào thịt, sâu đến tận xương!
Tiếp đó, Phương Tri Hành rút Tam Tiêm Lưỡng Nhận đao về, Ly Dương lão tổ lập tức ngã về phía sau, loạng choạng lùi ba bước, rơi vào tầng địa ngục thứ sáu. “Ngươi...”
Ly Dương lão tổ không thể tin được, không ngờ rằng Phương Tri Hành lại biết điểm yếu trên thân thể ông ta, một đao chém trúng.
Kiếm Thánh bạch y cũng giật mình, trơ mắt nhìn Ly Dương lão tổ đi trước mặt mình ngã xuống, máu tươi phun đầy trời.
Bản thân ông lại biến thành người tiên phong, lập tức đối mặt với Phương Tri Hành.
“Kiếm Vô Cực - Vô Cực kiếm!”
Kiếm Thánh bạch y không hề lùi bước, kiếm tu vốn đã điên cuồng, liêu mạng còn tàn nhân hơn bất cứ ai.
Trong nháy mắt, một đạo kiếm quang khổng lồ ngưng tụ thành hình, giống như mang theo uy lực khai thiên lập địa, phá không bay đi. “Ừm, có chút bản lĩnh đấy...” Phương Tri Hành gật đầu, lộ ra một chút tán thưởng.
Không hổ là Kiếm Thánh nhất mạch, có kiếm tâm thuần túy, có thể tùy ý sử dụng các loại kiếm chiêu mạnh mẽ, ứng biến linh hoạt, khiến người ta không tìm ra được bất cứ sơ hở nào.
Không, kiếm đạo của ông không phải là hoàn mỹ không tì vết, chỉ là ông đã biến khuyết điểm thành ưu điểm.
“Côn Chi Thánh Giả” không thích hợp dùng trên người Kiếm Thánh. Vậy thì... Phương Tri Hành linh cơ khẽ động, tay phải nắm chặt, ngưng tụ một đạo hắc khí, hóa thành một hạt giống, cuối cùng làm động tác cắm hoa.
“Đạo Tâm Chủng Mal”
Trong nháy mắt, một hạt ma chủng nhỏ xíu bay ra, xuyên qua bốn tầng địa ngục nhanh như chớp, đi sau đến trước, giáng xuống người Kiếm Thánh bạch y.
Kiếm Thánh bạch y hoa mắt, lờ mờ thấy một chấm đen chui vào cơ thể. Ngay sau đó, ông cảm thấy một luồng hàn khí xuất hiện trong cơ thể, nhanh chóng lan ra tứ chi bách hài, lạnh đến mức máu huyết chảy ngược, không nhịn được mà run rẩy. Vô Cực Sát Kiếm đột nhiên dừng lại, ngay trước mũi Phương Tri Hành. “Ngươi, ngươi đã làm gì?”
Kiếm Thánh bạch y da đầu tê dại, ông ôm ngực, mồ hôi lạnh như mưa, run cầm cập.
Kiếm khí của ông trở nên hỗn loạn, ánh mắt không còn trong trẻo, giống như đã bị ô uế.
“Kiếm tâm của tai”
Kiếm Thánh bạch y bừng tỉnh, kinh hãi nói: “Ngươi thật độc ác, dám làm ô uế kiếm tâm của ta, hủy hoại đạo cơ 5000 năm của tai”
Phương Tri Hành cười lớn: “Kiếm Thánh, lên đường bình an!”
Tam Tiêm Lưỡng Nhận đao rơi xuống!
“Nghịch - Vô Hạn Thăng Long!”
Biển cả vô tận hiện ra, từng vòng mặt trời nóng chảy phá nước xông lên, sau đó ầm ầm lao về phía địa ngục.
Kiếm Thánh bạch y mất hết sức chiến đấu, ông bị một vòng mặt trời nóng chảy đánh xuống vực sâu địa ngục.
“Tha mạng, xin tha mạng...”
Bạch Thánh tuyệt vọng, đồng tử run rẩy dữ dội, bị nỗi sợ hãi vô tận nhấn chìm.
Chỉ tiếc, lúc này hối hận đã quá muộn!
Bà và Kiếm Thánh bạch y cùng rơi xuống tầng địa ngục thứ 18, làm bạn với Trạch Thánh.
“Không, không!”
Ly Dương lão tổ không cam lòng gầm lên, giọng nói mang theo sự run rẩy không thể kìm nén, tỏa ra mùi vị sợ hãi từ trong ra ngoài. “Thánh kiếm Ly Dương!”
“Ngọc như ý Chân Long!”
Ông ta lấy hai món thần binh ra, đầu là bảo vật đến từ Tiên cung, món trước là cấp 8 trung phẩm, món sau là cấp 8 thượng phẩm. Ông ta giẫm ngọc như ý Chân Long dưới chân, ánh sáng rực rỡ, nâng ông ta từng bước bay lên, đón lấy đòn tấn công của mặt trời nóng chảy, từ tầng sáu địa ngục trở lại tầng năm, tầng bốn... Đồng thời, thánh kiếm Ly Dương tỏa sáng rực rỡ, ngọn lửa màu tím bốc cháy hừng hực, quấn quanh thân kiếm.