Chương 1245: Kiêu ngạo (6)
Chương 1245: Kiêu ngạo (6)Chương 1245: Kiêu ngạo (6)
Vừa quỳ xuống, đại não của Đạo Thánh không khỏi trống không, trên mặt toàn là khó tin.
Ông ta theo bản năng muốn đứng lên, ý chí chiến đấu bất khuất vẫn thiêu đốt, nhưng rất tiếc, lại không như mong muốn.
Công kích kinh khủng đâm đến từ các phía, Đạo Thánh không chỉ không thể đứng lên, trái lại còn quỳ hẳn xuống.
Trán kề sát đất!
Trong lòng của Đạo Thánh hiện lên sự khuất nhục và tuyệt vọng lớn lao! Bất chợt, tất cả công kích chợt dừng lại.
Đạo Thánh thong thả ngẩng đầu lên. Một cái chân lắc lư, đập vào mí mắt. Ông ta nhìn thấy một người trẻ tuổi thản nhiên ngồi trên một tảng đá, vắt chân, vui vẻ run rẩy.
Cái chân đó gần trong gang tấc, như đang đợi ông ta đến hôn lên vậy. “Đạo Thánh đúng không, ông rất kiêu ngạo?” Phương Tri Hành mở miệng nói.
Đạo Thánh hơi mờ mịt, cúi đầu nhìn nước đen, chiếu ra dáng vẻ của ông ta.
Áo bào rách rưới, tóc rụng hơn phân nửa, chợt nhìn như là tên ăn mày, chật vật đến cực điểm.
Đạo Thánh không khỏi cười thảm: “Không dám kiêu ngạo, bổn tọa đâu có tư cách kiêu ngạo?” Phương Tri Hành ngẩng đầu.
Đạo Thánh lòng có cảm giác, quay đầu nhìn về phía sau, hô hấp đều ngưng trệ.
Chỉ thấy Phong Thánh dẫn theo bốn vị Võ Thánh là Hỏa Thánh, Kỳ Thánh, Thương Thánh, Hổ Thánh, không biết đến nơi này từ khi nào.
Năm người họ trừng mắt nhìn Đạo Thánh quỳ gối ở trước mặt Phương Tri Hành, ai nấy đầu khiếp sợ đến tột đỉnh, nghẹn họng nhìn trân trối. “Chậc...”
Đạo Thánh tâm chết như bụi, hận không thể tìm một lỗ để chui xuống. Phương Tri Hành cười hỏi: “Ngọc phù Tiên Đạo mà ta cần đâu rồi?” Ừng ực!
Phong Thánh nuốt nước bọt, trả lời: “Trong tay Thương Thánh có một miếng, Hổ Thánh cũng có một miếng.”
Phương Tri Hành vui mừng muốn chết, cậu cười nói: “Hai vị, các ngươi muốn dùng ngọc phù Tiên Đạo để đổi với cái gì?”
“Ta...”
Thương Thánh nhìn chằm chằm Phương Tri Hành, không dám mở miệng, ngay cả âm thanh đầu không dám nói quá lớn, đáp lại: “Nghe nói trong tay ngài có một Phi Thăng Hoàn, vừa hay ta đang chuẩn bị phi thăng, không biết...”
Phương Tri Hành gật đầu nói: “Thành giao.”
Cậu lập tức móc Phi Thăng Hoàn ra, ném qua đó.
Thương Thánh kích động vạn phần, vội vàng đưa ngọc phù Tiên Đạo ra. Hổ Thánh thấy vậy thì hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: “Ta không cần gì cả, chỉ muốn tặng ngọc phù Tiên Đạo cho ngài thôi.”
Phương Tri Hành nhếch mày.
Phong Thánh vội vàng nói: “Hổ Thánh có đứa con trai chết trong tay Hư Thánh, ông ấy luôn muốn trả thù nhưng không thể. Ngài đã giết Hư Thánh, báo thù thay ông ấy, cho nên ông ấy muốn báo đáp ngài.” Phương Tri Hành hiểu ra, cậu cười nói: “Tuy nói như vậy, nhưng ta giết Hư Thánh không phải vì ông. Như vậy đi, ông cứ tùy ý chọn một món bảo vật trong bảo khố của ta, xem như là ta kết giao bằng hữu.”
“Đa tạ.” Hổ Thánh vui vẻ đồng ý, sau đó dầng ngọc phù Tiên Đạo lên. Phương Tri Hành lại hỏi: “Hai vị đạo hữu khác sao lại đến?”
Hỏa Thánh chần chờ, dở khóc dở cười nói: “Thật sự không dám giấu diếm, ta luôn muốn khiêu chiến Đạo Thánh, mở mang đôi chút uy lực của Tam Muội Chân Hỏa, nghe nói Đạo Thánh đến tìm ngài, vì vậy ta...” Phương Tri Hành hiểu ra.
Kỳ Thánh chắp tay, nở nụ cười rất có phong độ: “Ta không có mục đích gì cả, chỉ là muốn đến bái kiến ngài, mở mang đôi chút phong thái của ngài.” Phương Tri Hành đã hiểu, cậu thu hồi hai ngọc phù Tiên Đạo, nhìn Đạo Thánh bị cưỡng chế, thản nhiên nói: “Còn ông, có di ngôn gì không?” Đạo Thánh hít một hơi khí lạnh, tâm niệm xoay chuyển, chán nản cúi đầu, đổ mồ hôi lạnh cầu khẩn: “Vừa nãy có nhiều mạo phạm, xin Phương đạo hữu tha thứ cho.” Phương Tri Hành hơi im lặng, sau đó tò mò nói: “Sao ông có thể làm được việc một mực không phi thăng chứ?”
Bị cưỡng chế trả lời ngay: “Bí quyết là ta tu luyện Tiên Thiên Thánh Công, công năng này đủ đắp nặn thân thể của võ giả thành Thiên Chùy Tiên Thiên Thể, có được thể chất Tiên Thiên thì có thể làm chậm lại tốc độ đồng hóa thiên địa.” Năm người Phong Thánh chợt tỉnh ngộ, âm thầm tấm tắc.
Trong lòng của Phương Tri Hành nhanh chóng sáng tỏ, thật ra cậu đã đạt được thể chất Tiên Thiên, chẳng qua là trước đây cậu ma sửa huyết dịch của bản thân cho nên không cảm giác được mà thôi.
Sau khi Phương Tri Hành suy nghĩ thì chậm rãi nói: “Đạo Thánh, niệm tình ông tu hành không dễ dàng gì, ta sẽ cho ông một cơ hội sống.” Đạo Thánh rất vui mừng, vội vàng nói: “Xin Phương đạo hữu cứ dặn dò.”
Phương Tri Hành đáp lại: “Ông hãy đi thu thập bốn pháp trận cấp bậc Võ Thánh giúp ta, ngoài ra, ông không muốn thiên hạ thái bình à, đừng chỉ nói không, tự đích thân đi làm đi?”
Đạo Thánh vội vàng nói: “Đa tạ đại ơn không giết của Phương đạo hữu, bổn tọa nhất định sẽ dốc sức hoàn thành chuyện mà ngài dặn dò.” Phương Tri Hành gật đầu, nhìn ra được trong lòng Đạo Thánh vần là không phục.
Dù sao ông ta cũng là bị pháp trận đánh bại, Phương Tri Hành chưa đấu riêng với ông ta.
Không cần hoài nghi, đợi sau khi Đạo Thánh thoát thân, ông ta nhất định sẽ nghĩ cách ngóc đầu trở lại, chém giết một trận với Phương Tri Hành.